
Thì giỡn chơi chứ sao! Tao không móc mắt, nhưng tao sẽ “ngáng chân” nó. Rồi mày coi, nó sẽ ngã nhào!Tôi thở phào. Ngữ không đòi móc mắt Hòa, tôi cảm thấy yên tâm. Ngữ dọa “ngáng chân” Hòa, tôi lại càng phấn khởi.Từ ngày được thượng đế sắp xếp đứng cạnh Gia Khanh, Hòa bắt đầu sửa tướng. Ra sân khấu, nó làm điệu hết biết. Mỗi lần nhìn nó õng a õng ẹo, tôi thấy xốn con mắt quá chừng. Đã vậy, mặt nó lúc nào cũng nhơn nhơn tự đắc, làm như trái tim của Gia Khanh đã ở sẵn trong túi nó vậy. Đang bực mình, chưa nghĩ ra cách nào để “hại” thằng Hòa bỗng nghe Ngữ xung phong đòi “phá đám”, tôi ủng hộ liền. Mặc dù suy cho cùng, Ngữ cũng chẳng tốt lành gì hơn Hòa. Nó trách Hòa dùng lời ca tiếng hát để phục vụ cho những ý đồ “hắc ám” trong khi nó lén lút sử dụng thi ca vào những mục đích cũng “hắc ám” không kém. Nhưng tôi không buồn thắc mắc, vặn vẹo. Trước nguy cơ đang đến từ âm nhạc, tôi cần phải chung lưng đấu cật với Ngữ. Tôi nói:– Ừ, mày ngáng chân nó đi!Ngữ gật gù:– Tao sẽ ngáng.Tôi không nén được tò mò:– Mày ngáng bằng cách nào?Ngữ liếm môi:– Cách nào à? Hừm, dĩ nhiên là bằng… thơ.Tôi há hốc miệng:– Thơ?– Thì thơ chứ sao! Đó là vũ khí sở trường của tao mà!Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên:– Nhưng thơ làm sao “ngáng” được?Ngữ khoát tay:– Được tuốt!– Được tuốt?– Ừ. Tao sẽ làm thơ, ký tên Ngu Kha.Tôi thất vọng ra mặt:– Hừ! Tưởng sao! Thì trước nay mày vẫn đăng thơ của Ngu Kha vậy!Ngữ tặc lưỡi:– Mày ngốc quá! Thơ đó thì ăn thua gì! Muốn “ngáng chân” thằng Hòa, tao phải đăng những bài thơ tình thống thiết của Ngu Kha. Trước nay Ngu Kha sợ bạn bè bắt thóp nên chỉ dám “công bố” những bài thơ về tình bạn, tình thầy trò hoặc những bài tả cảnh vớ vẩn. Lần này Ngu Kha sẽ xuất hiện với gương mặt tình yêu.– Mày không sợ tụi kia biết?Ngữ khịt mũi:– Mặc tụi nó! Tình thế đã đến nước này, tao đành phải liều. Hơn nữa, em Gia Khanh đã biết Ngu Kha là tao, tao không thể câm miệng hến mãi.Tôi nhìn Ngữ, băn khoăn:– Nhưng liệu những bài thơ của mày có ngáng cẳng được thằng Hòa không?Ngữ trợn mắt:– Đừng đụng chạm đến tự ái anh em, mày! Chẳng lẽ một nhà thơ như tao lại không có sức thu hút hơn thằng Hòa lé! Chắc chắn khi đọc được những vần thơ tỏ tình ướt át của tao, em Gia Khanh sẽ bỏ mặt thằng Hòa đứng lẻ loi một mình trên sân khấu. Em sẽ chạy bổ về phía tao và thổn thức kêu lên “hỡi hoàng tử của lòng em, anh chính là người mà em tìm kiếm bấy lâu nay…”. Sau đó em sẽ âu yếm ngã vào…Giọng Ngữ nửa đùa nửa thật. Ngôn ngữ của nó hồ quảng pha cải lương. Nhưng dù nó đùa hay thật, lòng tôi vẫn thấy nhói đau. Trước đây, thấy Hòa cặp kè với Gia Khanh, tôi rầu đứt ruột. Vì vậy, khi Ngữ tuyên bố “ngáng cẳng” Hòa, tôi liền hăng hái a dua theo. Lúc đó tôi không kịp nghĩ đến những diễn biến quỷ quái tiếp theo. Chứ nếu biết Ngữ định đẩy Hòa ra khỏi trái tim Gia Khanh để nhảy vô giành vị trí béo bở đó, còn tôi thì nó “bố trí” cho đứng bên ngoài… vỗ tay lược trận, thì tôi đâu về hùa với nó làm gì. Càng nghĩ càng tức, không đợi cho Ngữ ba hoa hết câu, tôi cà khịa liền:– Mày bảo mày ngáng cẳng thằng Hòa, sao Gia Khanh lại ngã? Hay là mày ngáng lộn?Ngữ không ngờ tôi kê tủ đứng vào miệng nó. Nó cụt hứng, quắc mắt sẵng giọng:– Chơi trò gì dễ xa nhau vậy mày? Hay mày là gián điệp của thằng Hòa?Tôi bĩu môi:– Bậy! Tao mà thèm về phe với nó!Mặt Ngữ dãn ra. Nó lấy lại vẻ tươi tỉnh, hỏi:– Vậy là mày luôn luôn đứng về phía tao chứ gì?Tôi gật đầu:– Ừ.Tôi “ừ” xạo mà Ngữ đâu có biết. Nó lại hỏi:– Mày phe tao sao còn “chơi” tao?– “Chơi” gì đâu?– Khi nãy đó. Tao đang thao thao bất tuyệt, mày nhảy vô miệng tao mày ngồi… chồm hổm. Mày làm tan vỡ giấc mơ đẹp của tao.Thấy Ngữ chưa hết giận dỗi, tôi cười cười hạ giọng:– Tao xin lỗi mày. Khi nãy tao giỡn.Ngữ nghiêm giọng:– Lần sau không được giỡn như vậy nữa nghen! Cùng phe mà giỡn kiểu gì nghe muốn… tăng huyết áp!Tội nghiệp thằng Ngữ, nó cứ tưởng tôi là đồng minh của nó. Nó đâu có biết tôi chẳng đứng về phe Hòa, cũng chẳng đứng về phe nó. Tôi chỉ đứng về phe… tôi.Từ lâu tôi đã lén lút cởi áo cà sa. Tôi đã thôi lần tràng hạt. Tôi chẳng buồn qua Tây phương thỉnh kinh nữa. Nói tóm lại, tôi chán làm phật. Làm phật, suốt ngày ngồi xếp bằng một mình trên tòa sen, buồn chết được. Dạo này, tôi thích nghĩ ngợi vẩn vơ hơn.Những ngày gần đây, Gia Khanh thường len lỏi vào giấc mơ tôi. Tôi không biết nó lẻn vào bằng cách nào, nhưng hễ chợp mắt là tôi thấy nó. Đây là lần thứ hai tôi mơ thấy “kẻ thù” của tôi. Lần trước là nhỏ Hồng. Nhưng nhỏ Hồng chỉ xuất hiện trong giấc mơ tôi có mỗi một lần. Còn Gia Khanh thì lui tới thường xuyên như… đi chợ.Tất cả những giấc mơ về Gia Khanh đều là những giấc mơ đẹp. Khác với vẻ hung hăng của nhỏ Hồng, Gia Khanh đến với tôi đằm thắm và dịu dàng. Nó không mang theo bờm sư tử và những chiếc nanh nhọn. Nó cũng không tỏ vẻ gì muốn ngoạm đứt đầu tôi. Nó chỉ mỉm cười thân thiện:– Khoa cho Gia Khanh mượn cây thước kẻ chút nghen.Gia Khanh làm tôi ngạc nhiên quá chừng. Tôi tròn mắt:– Gia Khanh có thước rồi mà?Gia Khanh gật đầu:– Ừ. Nhưng Gia Khanh thích kẻ bằng thước của Khoa hơn.Tôi đoán mò:– Thước của Gia Khanh bị cong