XtGem Forum catalog
Hẹn ước

Hẹn ước

Tác giả: Twentine

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324590

Bình chọn: 8.00/10/459 lượt.

như thế, lại yếu ớt như vậy.

Dương Chiêu buông rèm cửa sổ, xoay người nhằm về phía cửa phòng.

Phòng khách không một bóng người, Dương Chiêu vơ đại cái áo trên sô pha, chợt lướt qua cuốn sách trên bàn trà.

《 Vùng đất lý tưởng 》

Cô đẩy cửa ra, không chờ thang máy, chạy thẳng xuống lầu. Có lẽ thang máy sẽ nhanh hơn, nhưng Dương Chiêu không muốn dừng bước, cô có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn đẩy cô về phía trước.

Bóng đêm xua tan tất cả.

Không có khúc mắc, không cần để ý, không phải bận lòng… Nếu những thứ này không tồn tại, có phải cô sẽ đến nơi đó không—— Cho dù đó là hoang mạc, hay vũng bùn tối tăm, hoặc là nơi bị người khác từ chối.

Nếu có, thì đó có phải là vùng đất lý tưởng của cô không?

Trước đây Dương Chiêu vẫn cho rằng, một người đàn ông như Tiết Miểu là hình tượng trong mộng của các cô gái. Đến hôm nay cô đã hiểu ra, người trong mộng lý tưởng của cô chính là Trần Minh Sinh.

Dương Chiêu đẩy một cánh cửa, bước đến trước mặt anh.

Cô thấy ánh mắt đen thăm thẳm của anh, khẽ hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”

Trần Minh Sinh rũ mắt, bỗng nhiên nở nụ cười trầm thấp, Dương Chiêu ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm.

Giọng anh hơi khàn: “Bởi vì anh cảm thấy, em sẽ không quay lại.”

Môi Dương Chiêu mấp máy, nhưng không nói gì.

Trần Minh Sinh thấp giọng: “Đêm nay, rất xin lỗi em.”

Dương Chiêu khẽ lên tiếng: “Ừm.”

Trần Minh Sinh như không biết nên nói gì nữa, chỉ cúi đầu đứng im lặng.

Ban đêm hơi lạnh, Dương Chiêu lại hỏi: “Anh đến lâu chưa?”

Trần Minh Sinh ngập ngừng: “Cũng chưa lâu.”

Dương Chiêu không nói gì, Trần Minh Sinh nhìn cô, phát hiện ánh mắt cố chấp của cô nhìn mình, anh thở dài: “Anh đến lúc chín rưỡi.”

Dương Chiêu nói: “Bây giờ mấy giờ rồi.”

Trần Minh Sinh không nhìn đồng hồ, nói luôn: “Hai giờ.”

“…” Dương Chiêu hơi nhíu mày: “Anh không lạnh sao?”

Trần Minh Sinh khẽ cười: “Không lạnh.”

Lại lặng im.

Dương Chiêu nghe thấy tiếng cười của Trần Minh Sinh, trong lòng cô thấy khó chịu. Trước giờ anh vẫn thích cười trầm ấm như vậy, nhưng khi đó tiếng cười của anh thoải mái hơn bây giờ rất nhiều. Tiếng cười này, Dương Chiêu cảm thấy không đành lòng nghe.

Cô nhìn chung quanh, ban đêm khu nhà rất im ắng, bóng đem bao phủ, giống như thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.

Dương Chiêu bỗng nhiên quay đầu, hỏi Trần Minh Sinh: “Anh có ngày nghỉ không?”

Trần Minh Sinh sửng sốt: “Cái gì?”

Dương Chiêu nói lại: “Ngày nghỉ, anh có kỳ nghỉ nào không?”

Lái taxi có ngày nghỉ không?

Trần Minh Sinh gần như đã thốt ra câu trả lời, nhưng thấy vẻ mặt tràn đầy hứng thú của Dương Chiêu, anh lại nuốt trở vào.

“Sao vậy?”

Dương Chiêu: “Có không?”

Trần Minh Sinh im lặng một chút, sau đó nói: “… Có.”

Dương Chiêu nhìn anh mỉm cười: “Trần Minh Sinh, chúng ta đi du lịch đi.”

Trần Minh Sinh: “…”

Chương 32

Trần Minh Sinh khựng lại chừng mười giây, mới hỏi cô: “… Du lịch?”

Dương Chiêu đáp: “Đúng vậy.”

Trần Minh Sinh ngơ ngác: “Đi đâu?”

Dương Chiêu: “Anh muốn đi đâu?”

Mọi chuyện đêm nay thay đổi quá nhanh, Trần Minh Sinh cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của Dương Chiêu. Anh nói: “Anh đi đâu cũng được, còn em?”

Dương Chiêu nghĩ nghĩ, cuối cùng trả lời: “Em không biết.”

Trần Minh Sinh: “…”

Đứng một lúc, Dương Chiêu cảm thấy lạnh. Cô vội vàng chạy xuống nên không mặc áo khoác, lúc vừa chạy xuống cảm thấy rất nóng, đứng trong gió hơn mười phút đã bắt đầu lạnh run.

Trần Minh Sinh thấy cô lạnh bèn nói: “Lên xe ngồi đi.”

Dương Chiêu gật đầu.

Trần Minh Sinh mở cửa xe, Dương Chiêu nói với anh: “Chúng ta ngồi ghế sau.”

“Được.”

Bọn họ cùng ngồi băng ghế sau, trong xe cũng không ấm áp, nhưng ít ra có thể chắn gió. Trần Minh Sinh cởi áo khoác đưa cho Dương Chiêu: “Trời hơi lạnh, em mặc đi.”

Dương Chiêu cầm áo khoác: “Anh không lạnh sao?”

Trần Minh Sinh lắc đầu: “Không.”

Dương Chiêu phủ áo khoác của Trần Minh Sinh lên người. Chiếc áo này vừa khít người Trần Minh Sinh, nhưng Dương Chiêu mặc lại rộng thùng thình, hai vai chùng xuống.

Nó vẫn mang theo hơi ấm trên người Trần Minh Sinh, Dương Chiêu khẽ cúi đầu, hít hà mùi hương thoang thoảng trên áo.

Mùi thuốc lá hòa cùng mùi xà bông, thật đặc biệt.

Trần Minh Sinh hỏi cô: “Sao đột nhiên em muốn đi du lịch?”

Dương Chiêu nói: “Rất đột ngột ư? “

“…” Trần Minh Sinh không nói gì.

Nói xong Dương Chiêu cũng cười: “Đúng là hơi đột ngột.” Cô dựa ra sau, nói tiếp: “Em còn nghỉ phép một tháng nữa, em muốn đi với anh, anh có sắp xếp thời gian được không?”

Trần Minh Sinh trả lời ngay: “Được.”

Dương Chiêu im lặng một lúc, sau đó quay đầu nhìn Trần Minh Sinh: “Được thật không?”

Trần Minh Sinh: “Thật.”

Dương Chiêu: “Cho em một điếu thuốc.”

Trần Minh Sinh: “Trong túi áo.”

Dương Chiêu lần tìm trong túi áo khoác, cuối cùng cũng thấy hộp thuốc lá, còn có một hộp quẹt. Cô đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa.

Ánh lửa nhoáng lên, Trần Minh Sinh hơi nghiêng đầu, thấy khuôn mặt bình thản của Dương Chiêu sáng lên rạng ngời.

Ánh lửa sáng lên rồi vụt tắt, Dương Chiêu nhẹ nhàng hít một hơi.

Cô nói: “Trần Minh Sinh, nếu như đi du lịch, em chi tiền.”

Trần Minh Sinh