
Trần Minh Sinh, bà quay đầu bảo: “Minh Sinh, mẹ đã từng nói với con những gì?”
Trần Minh Sinh nằm trên giường không lên tiếng.
Mẹ anh bước đến bên giường, đứng ở đầu giường, chắn đi ánh mặt trời. Bà đứng ngược sáng, từng sợi tóc xám trắng, nếp nhăn trên mặt trông cực kỳ rõ ràng. Bà nghiêm túc hỏi Trần Minh Sinh: “Cô ta kể với mẹ hai đứa quen nhau từ một năm trước, có phải là thật không?”
Bà không chờ Trần Minh Sinh trả lời, lập tức cao giọng dạy dỗ: “Minh Sinh, mẹ đã bảo con bao nhiêu lần rồi, rốt cuộc con có hiểu tấm lòng của mẹ không, lúc trước ba con là —“
“Đủ rồi —!” Trần Minh Sinh thét lên: “Con nghe đủ lắm rồi —!”
Mẹ anh cũng giống Dương Chiêu, giật mình vì bị anh quát bất thình lình.
Trần Minh Sinh cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng sợi dây lý trí trong đầu anh đang căng chặt, suy nghĩ của anh hơi hỗn loạn, trái tim nặng trĩu, mồ hôi toát đầy người.
“Con nghe đủ cái gì?” Mẹ anh trừng mắt quát: “Con nghe đủ cái gì?”
“Không có gì…”
“Con đã nghe đủ chuyện của ba con?”
“Mẹ…”
“Nếu con không phạm sai lầm, mẹ phải nói với con những điều này ư, nếu con không sơ suất, sao con có thể biến thành thế này?” Tay mẹ Trần Minh Sinh đánh mạnh lên đùi mình.
“Mẹ, con xin lỗi, con không cố ý, đầu con hơi…”
“…” Mẹ Trần Minh Sinh nhận ra anh hơi khó chịu, bà lót lại gối đầu cho anh. Bà vừa dém chăn cho anh vừa dạy: “Cô gái kia không tốt đâu, cô ta không chăm sóc con được, sau này con đừng gặp cô ta nữa, bề ngoài rất dễ coi nhưng có cảm giác là người không đàng hoàng.”
“Cô ấy —”
“Con đừng cãi mẹ, mẹ nhìn người chuẩn lắm. Bây giờ con đang bệnh, nó ở trong phòng làm gì? Nó từng chăm sóc con sao? Con xem lúc mẹ bước vào, nó còn đang giở trò gì kìa?”
Trần Minh Sinh nhắm mắt lại, anh không muốn nói nữa.
Mẹ Trần Minh Sinh chăm sóc anh quả rất chu đáo, Trần Minh Sinh nhanh chóng thả lỏng cơ thể, nhưng anh vẫn không ngủ được.
“Mẹ, buổi tối mẹ ngủ ở đâu?”
“Mẹ ở khách sạn ngay bên cạnh, gần lắm.”
“Mẹ…”
“Con cứ nghỉ ngơi đi.” Mẹ Trần Minh Sinh bảo: “Mẹ ra ngoài lấy nước nóng cho con.”
Dương Chiêu đi ra khỏi bệnh viện, vầng mặt trời rực rỡ treo trên cao.
Nơi này nóng hơn thành phố của cô nhiều.
Dương Chiêu nhắm mắt lại, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống mặt cô, ánh nắng chói chang khiến da cô ran rát.
Dương Chiêu tựa người vào vách tường, lấy một điếu thuốc ra. Cô hút được một nửa, chợt thấy mẹ Trần Minh Sinh xách túi bước ra, bà vội vội vàng vàng hình như định đi mua gì đó.
Cô hoàn toàn chưa kịp phản ứng, mẹ Trần Minh Sinh đã trông thấy cô đang ngồi dựa vào tường hút thuốc, bà nhanh chóng quay đầu đi, bà chỉ liếc nhìn cô một cái vậy thôi.
Mẹ Trần Minh Sinh bỏ đi rất xa.
Dương Chiêu chậm rãi dụi điếu thuốc, cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Cô cảm thấy mình dường như muốn ngã quỵ.
“Chị?”
Dương Chiêu mở mắt ra, Dương Cẩm Thiên ngậm một cây kem, đứng cách cô không xa, đáy mắt ánh lên vẻ khó hiểu.
“Chị đang làm gì vậy?” Dương Cẩm Thiên nhanh chân bước tới, cậu đến bên cạnh Dương Chiêu.
Lúc cả cơ thể cậu che khuất ánh sáng mặt trời rọi thẳng vào người cô, Dương Chiêu mới phát hiện hóa ra Dương Cẩm Thiên đã cao lớn thế này.
“Chị, chị làm sao vậy?” Sắc mặt Dương Chiêu tái nhợt, Dương Cẩm Thiên sợ phát khiếp.
“Chị? Chị nói gì đi?”
Dương Chiêu lắc đầu, “Chị không sao, không sao hết.”
Dương Cẩm Thiên cau mày hỏi: “Sao chị lại ra đây?”
Dương Chiêu cúi đầu, không đáp.
Dương Cẩm Thiên nhìn bờ vai gầy guộc và vài sợi tóc lỏng lẽo buông rũ xuống của cô. Cậu im lặng một lát, sau đó mở lời: “Chị, chúng ta về nhà thôi.”
“Không.”
“Chị ở lại đây thì cũng —”
“Tiểu Thiên.” Dương Chiêu bất chợt ngẩng đầu lên dặn: “Em chờ chị ở đây, chị sẽ quay lại nhanh thôi.”
Chương 70
Trước khi mẹ Trần Minh Sinh trở về, Dương Chiêu quay lại phòng anh một lần nữa.
Lúc Trần Minh Sinh trông thấy cô, anh cực kỳ kinh ngạc, mở miệng muốn nói gì đó với cô nhưng Dương Chiêu đã cắt ngang lời anh.
“Anh cho em biết, lúc nào mẹ anh ở đây?”
Trần Minh Sinh nhỏ giọng: “… Tới tối bà mới rời khỏi đây.”
“Ok.” Dương Chiêu tiếp lời: “Vậy tối em đến.”
“Dương Chiêu…”
“Anh không muốn em đến ư?”
“Không phải,” Trần Minh Sinh nhỏ nhẹ: “Mẹ anh đối xử với em…”
“Anh muốn em đến là đủ rồi, bản thân em cũng muốn đến, còn chuyện của bà chúng ta nói sau đi.” Dương Chiêu đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Quay về khách sạn, Dương Chiêu nằm trên giường, cô không buồn ngủ nhưng cực kỳ mệt mỏi.
Dương Cẩm Thiên ngồi yên lặng trên sô pha, cậu quan sát Dương Chiêu.
Cậu lặp lại lần nữa.
“Về nhà thôi, chị.”
Dương Chiêu không còn sức lực trả lời cậu.
Dương Cẩm Thiên: “Chị đã từng dạy em, mỗi người đều có vị trí của riêng mình, có một nơi thuộc về mình, chỉ như vậy mới có thể sống thoải mái. Chị, ở bên anh ta, chị thấy vui vẻ sao?”
Dương Chiêu ngồi dậy, cô im lặng nhìn Dương Cẩm Thiên.
“Tên anh ấy là Trần Minh Sinh.” Cô chậm rãi chỉnh lại.
Dương Cẩm Thiên nhìn vào mắt cô nhưng vẫn không gọi tên anh.
“Vì sao em nghĩ chị ở cùng anh ấy sẽ không vui vẻ?”
Dương Cẩm Thiên trả lời: “Chị nhìn vào gương mà xem, chị vui lắm sao?”
“Tiểu Thiên…” Dương Chiêu cúi đầu, xoa