
anh! Yểm trợ em!”
Lưu Vĩ kêu lên, lấy vali chắn trước người, chạy vọt tới chỗ Trần Minh Sinh. Có một chiếc xe đậu phía sau Trần Minh Sinh không xa, đó chính là phương án rút lui tốt nhất đã sắp xếp trước đó.
Lưu Vĩ rất khỏe, gã chạy rất nhanh.
Gã nhắm đúng vị trí Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh vừa muốn xoay người ngồi dậy, bỗng phát hiện điều bất thường.
Sự bất thường này do kinh nghiệm của anh cảnh báo, giống như một sợi tơ nhện khẽ khàng rung lên, khiến anh ngoảnh đầu lại…
Lưu Vĩ.
Ngay từ đầu ánh mắt Lưu Vĩ chưa từng rời khỏi anh. Trên khuôn mặt hoàn toàn biến dạng của gã dần dần hiện lên một nụ cười hung tợn.
Trần Minh Sinh theo phản xạ muốn xoay tay lấy súng, nhưng không kịp nữa, Lưu Vĩ toét miệng, cười to.
“Anh Danh! Anh Danh…!”
Trần Minh Sinh không tài nào đoán được, sự căm hận của Lưu Vĩ với anh đã ngấm vào xương tủy, khi gần đến đường cùng, điều đầu tiên gã nghĩ tới không phải là chạy trốn mà là trả thù anh!
Mắt Lưu Vĩ đã đỏ ửng, dùng hai chân đè mạnh chân Trần Minh Sinh lại. Trần Minh Sinh cũng liều mạng với gã, gân xanh nổi cuồn cuộn trên bắp tay.
“Lưu Vĩ, cảnh sát tới nơi rồi, mẹ kiếp, mày điên rồi à?”
Lưu Vĩ cười hắc hắc, vết sẹo trên mặt càng hung dữ đáng sợ.
“Anh Danh à, tao có chân, sẽ chạy nhanh thôi. Còn mày thì không được, ha ha…”
Chiếc Lexus của Bạch Cát vơ lấy hai vali hàng liền lùi lại ngay tức khắc. Có người đập cửa quát to: “Lưu Vĩ, con mẹ nó mày làm gì đó! Mau đi đi!”
Trần Minh Sinh thừa cơ Lưu Vĩ phân tâm, anh dùng hết sức đấm một cú vào bụng Lưu Vĩ, gã thét lớn, sức trên cánh tay cũng lỏng ra. Trần Minh Sinh xoay mạnh, đè Lưu Vĩ xuống đất, anh bóp cổ Lưu Vĩ, hai người giằng co tại chỗ.
Lưu Vĩ bị bóp cổ mặt chuyển sang màu gan heo, tay hắn đang quờ quạng, thế nhưng ánh mắt gã không hề hoảng sợ, gã mở miếng hít thở phì phò, nước miếng văng hết lên mặt Trần Minh Sinh.
Sức lực Lưu Vĩ dường như lỏng lẽo trong phút chốc.
Chân Trần Minh Sinh không chống được lâu, anh muốn tốc chiến tốc thắng, anh giơ nắm đấm lên đập mạnh vào mũi gã.
Cú đấm của anh khiến xương mũi yếu ớt của gã biến dạng trong phút chốc, Lưu Vĩ nghiêng mặt sang một bên, máu tuôn ra từ xoang mũi và miệng.
Trần Minh Sinh tính chế ngự gã, nhưng bỗng nhiên cảm thấy bắp đùi tê buốt.
Thoáng chốc, Trần Minh Sinh nhận thấy một cảm giác mát lạnh trước giờ chưa từng có truyền tới từ bắp đùi như gió rung chớp giật đánh úp toàn thân anh. Mười đầu ngón tay của anh run rẩy dữ dội, cả da đầu cũng run lên bần bật.
Trong khoảnh khắc đó, kinh nghiệm từng hít ma túy trước đây của anh mách bảo, khiến anh nhận ra —
Lưu Vĩ đã tiêm ma túy vào người anh.
Chẳng trách khoảnh khắc vừa rồi gã bỗng buông lỏng. Thì ra gã đang tìm vị trí, nhắm đúng vị trí…
Một vòng tuần hoàn của máu trong cơ thể người chỉ là hai mươi giây.
Dung dịch heroin có độ cao tinh khiết truyền vào từ tĩnh mạch Trần Minh Sinh, trong phút chốc xuyên vào trái tim, đầu óc và trung khu thần kinh của anh.
Anh không còn bao nhiêu thời gian để suy nghĩ, anh dùng chút ý thức còn sót lại duỗi tay và chân ra tóm chặt lấy Lưu Vĩ.
Đôi mắt Trần Minh Sinh đăm đăm nhìn phía chân trời, dưới ánh trăng lạnh lẽo trắng bệch là những bông hoa tuyết đang bay.
Tuyết rơi lả tả, đốt cháy bầu trời.
Lưu Vĩ đấm liên tục vào mặt, ngực, bụng của anh: “Tao chém chết con mẹ mày! Đồ chó má! Con đĩ mẹ mày…”
Lưu Vĩ liều mạng tách ngón tay anh ra, rốt cuộc gã cũng rút chân ra được, gã đá mạnh vào đầu Trần Minh Sinh, rồi xách vali chạy về phía chiếc xe. Lúc gã mở cửa xe, một viên đạn bắn xuyên qua tim gã thật chính xác.
“Anh Sinh!”
“Mẹ kiếp, đừng nhúc nhích—! Tiêm naloxone ngay! Đây là người của chúng ta—! Người của chúng ta—! Nhanh lên! Các anh, đi tiếp ứng đội hai, bọc đánh xe Bạch Cát!”
Tiếng súng hỗn loạn, mùi máu tươi đậm đặc. Bóng người đan xen, những tiếng la hét liên tục.
Nhưng tất cả mọi thứ đều không liên quan với Trần Minh Sinh nữa.
Đồng tử của anh thu nhỏ đến cực hạn, màu da bắt đầu chuyển sang tím. Anh trừng trừng nhìn vầng trăng lạnh lẽo treo phía chân trời, môi anh mở ra rồi khép lại. Vẫn cứ mấp máy không thôi.
Tất cả mọi cảnh tượng đều trở nên rối loạn.
Nó giống như một giọt mực rơi vào trong nước, chỉ phút chốc giọt mực tan ra. Màn sương càng lúc càng dày, cuối cùng xoay tròn tụ lại một chỗ, sau đó bùng nổ mạnh mẽ.
Ở nơi sâu thẳm nhất, nơi tận cùng của các cảnh tượng, có một hình ảnh rất bình yên tĩnh lặng.
Ở sân sau vắng vẻ trong ngôi chùa, có một cô gái đang cúi đầu cầu nguyện.
Trăng mười bốn, sắp tròn nhưng chưa thể đoàn viên…
* Câu cuối cùng trong nguyên bản là trăng mười bốn sắp tròn nhưng chưa tròn, chữ tròn trong tiếng Trung là圆, còn chữ đoàn viên là 团圆, vẹn tròn cũng có nghĩa là đoàn viên, nên MDH dựa vào ý khúc trên edit thành chưa thể đoàn viên cho hợp ngữ cảnh.
Chương 68
May mà giải độc kịp lúc, nhưng vẫn không thể tránh khỏi tổn thương, vì nó đã xâm nhập vào xương tủy.
Trần Minh Sinh nằm trong một phòng bệnh đơn, lúc Dương Chiêu đẩy cửa ra, anh đang nghỉ ngơi.
Văn Lỗi đứng bên cạnh khẽ nói với Dương Chiêu: “Trạng thái tinh thần của anh ấy