
ười ta lo cho mà còn……-được rồi, cậu ngồi đó đi_Phong chống nạnh bước đi khó khăn, anh đi từng bước từng bước, chập chững như em bé tập đi……Rầm…..Phong ngã nhào ra giữa sàn nhàLâm hốt hoảng tới đỡ Phong dậy nhưng đã bị anh hất ra, anh nghiến răng, tay nắm chặt thành hình quả đấm, đấm liên hồi xuống nền nhà. Lâm ko để ý đến việc có bị anh hất ra nữa hay ko, cô ôm lấy anh từ phía sau, cô biết bây giờ anh cảm thấy thế nào, ai lại ko đau khổ khi để cho người con gái mình yêu thấy cảnh mình yếu đuối và vô dụng. Phong lúc này chắc chắn cũng thấy vậy, anh đang cảm thấy tuyệt vọng….cứ như là bản thân đã chết rồi vậy….-Được rồi, Phong, cậu mà đánh nữa là bàn tay cậu sẽ chảy máu đó, làm ơn, hay vì tớ…._Lâm cố ngăn Phong lại, cô lúc này mới hiểu được cảm giác của Phong lúc ấy, lúc anh cố ngăn cô ko đánh người nữa…....Phong cũng đã dần bình tĩnh lại, anh đã để cho Lâm dìu anh về lại giường. Biết anh bây giờ có lẽ ko muốn nói chuyện với cô nữa, cô đành phải rời đi.-Phong, có lẽ cậu mệt rồi, mai tớ sẽ lại đến.-……....“Mình nên là gì mới được đây, lúc mình yếu đuối nhất cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh, nhưng bây giờ thì sao…mình ko làm được gì cho Phong hết…..”
CHƯƠNG 57
“Mình nên làm gì đây, làm gì để tốt cho cậu ấy….”
-Phong, tớ đến rồi, hôm nay tớ làm bánh mang đến cho cậu đây.
-……_phong ko nói gì, cũng ko buồn nhìn cô
-Thôi nào , đừng như vậy nữa, chẳng phải cậu nói cậu thích ăn bánh tớ làm sao, ăn đi ko nguội bây giờ_Lâm ko mảy may gì đến thái độ của Phong, cô dúi vào bàn tay Phong một cái bánh còn nóng hổi
Anh nhìn cô, một ánh mắt đượm buồn
-Lâm, cậu ko cần phải áy náy vì tớ đâu, nếu vì chuyện tớ bị liệt giường mà ngày nào cũng qua đây thì ko cần đâu
-Cậu nói gì vậy, tớ ko có
-…….
-Tớ nói ko là ko mà, sao cậu ko tin tớ_Lâm nắm lấy tay Phong, cố truyền qua cho Phong niềm tin của cô dành cho anh ” Thì ra…cảm giác ko được người khác tin tưởng lại khó chịu và đáng ghét đến vậy…”
-Vậy cậu có bao giờ tin tưởng tớ chưa_Phong hỏi ngược lại cô, đôi mắt chứa đầy những tâm tư của anh dành cho cô
-Có, ngay bây giờ tớ đang tin tưởng cậu đây, tớ tin cậu sẽ ko phản bội tớ, sẽ ko làm tớ đau khổ, sẽ luôn ở bên cạnh tớ, sẽ mang lại hạnh phúc cho tớ.
-Cậu…thực sự tin như vậy sao.
-Cậu vẫn còn nghi ngờ tớ ak
-Bây giờ và mãi về sau cậu sẽ luôn nghĩ như vậy chứ
-Bây giờ và mãi về sau sẽ luôn như vậy, tớ tin cậu là người duy nhất có thể làm tớ bình yên và hạnh phúc._Lâm nhìn thẳng vào mắt anh, một ánh mắt chắc chắn và đầy quyết tâm
-Lâm, cậu yêu tớ …phải ko?
Phong vừa dứt lời, Lâm đã ôm lấy anh, đặt vào môi anh một nụ hôn, đây là lần đầu tiên cô chủ động làm chuyện này. Nụ hôn này là câu trả lời của cô, từ tận đáy lòng.
-Em yêu anh, sẽ mãi yêu anh. Nên đừng hỏi những câu như vậy nữa , biết chưa. Rõ ràng là chiếm mất trái tim em rồi mà còn nói vậy_Lâm búng một cái vào trán Phong
Anh xoa xoa trán mình, cười và kéo tay cô khiến người cô hoàn toàn ở trong lòng anh
-Anh cũng vậy, anh cũng yêu em rất nhiều. Em hãy tin và chờ anh, chờ ngày chúng ta được hội ngộ…..Sau này, dù có lạc mất nhau, có thay đổi hình dạng thế nào đi nữa, anh cũng sẽ tìm ra em…..vì em là người rất đặc biệt đối với anh….._Phong nói mà giọng nghẹn lại, đứt quãng từng hổi, bỗng 1 giọt nước mắt rơi trên khóe mi anh, rồi 2 giọt 3 giọt…… “Đã đến lúc rồi….”
-Phong, anh nói gì vậy, anh định đi đâu , anh định đi đâu à, đừng làm em sợ , hãy ở lại với em_Lâm nhìn thấy Phong như vậy cũng trào nước mắt theo, cô nắm chặt lấy bàn tay Phong, cố giữ cho anh ko thể rời xa cô được, nhưng khi nhìn kỹ lại thì…..thân thể Phong…thân thể Phong đang từ từ biến mất
-Cảm ơn em đã yêu và tin tưởng anh, bây giờ anh có thể yên tâm mà ra đi rồi….Tạm biệt, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau_Thân thể Phong tan biến vào trong gió gần một nửa , anh dùng bàn tay chưa biến mất hoàn toàn của mình lau lấy giọt nước mắt trên má Lâm, anh cười, cúi xuống hôn lên trán cô, một nụ hôn phớt nhẹ trong gió
Lâm khóc càng lúc càng to hơn, cô cố ôm lấy thân thể Phong nhưng hoàn toàn vô dụng, nó như ko có thực thể….cô ko tin vào mắt mình, sao Phong lại tan biến như vậy…….và cứ như vậy…Phong đã hoàn toàn biến mất ko còn chút dấu vết
.
. .
Không…không….
-Hộc…hộc…._Lâm mở to mắt bật người dậy, thì ra là một cơn ác mộng, khoan vậy Phong đâu, mình ngủ bao lâu rồi.
-Lâm, lạy trời, con tỉnh rồi_Mẹ Lâm ôm chầm lấy cô
-…._”Khoan, sao cảnh này quen quá”_Mẹ, con đã ngủ bao lâu rồi
-…Đã 3 tuần rồi, mọi người lo cho con lắm.
-…._”Những 3 tuần”_Mẹ, Phong đâu rồi_Lâm nắm chặt lấy tay mẹ mình đầy lo sợ…lo sợ giấc mơ đó là sự thật,…lo sợ rằng Phong sẽ vĩnh viễn rời xa cô
-Lâm, con nên quên Phong đi, Phong đã…..
Mẹ Lâm và mọi người đều cúi đầu. có người còn khóc nấc lên
.
.
.
Nguyễn Lê Bảo Phong
Sinh ngày: 14/2/1998
Mất ngày:……
Hưởng dương:17 tuổi
…………
.
.
.
3 năm sau
-Lâm , hôm nay đi chơi với tụi tớ ko_Linh nhào tới ôm chầm lấy Lâm, nói.Hân đứng bên cạnh, ghen tỵ với Linh, cũng nhào tới ôm lấy khiến Lâm súyt nghẹt thở
-Chị Lâm, đi chơi
-Thôi, hôm nay tớ có hẹn với “anh ấy” rồi_Lâm cười
-….ừ