
tay Linh.Linh vẫn ko quay đầu lại.-Nó….đã bị anh đáng cắp từ lâu rồi còn đâu.Bảo ngẩn ngowkhi tháy Linh thắng thắn và bạo dạn tới vậy. Lúc này đây, anh cảm thấy thật hạnh phúc, anh siết tay Linh chặt hơn như thể sợ cô sẽ chạy mát khỏi anh vậy, anh mong có thể mãi sánh vai đi bên cô thế này mãi…. CHƯƠNG 29: TƯỞNG BỞ-Lâm, hì hì_ Linh cười tươi rói tới chỗ Lâm.– Sao mặt mày hớn hở vậy, nói rồi à.-Lâm hay ghê, tớ chưa nói gì mà cậu đã biết.– Ồ ồ, chúc mừng._ Lâm cười.-Lâm, cảm ơn nhé, nhờ có cậu nên tớ mới hạnh phúc thế này.– Khách sáo cái gì, làm như mình là người ngoài ko bằng.– Cả cậu nữa đó, nếu có chuyện gì buồn thì nhớ nói cho tớ biết, cậu mà cứ để trong lòng sẽ khiến tớ cảm thấy lo lắng và thấy mình vô dụng hơn thôi.-Uk uk, biết rồi mà, cậu nhất định phải hạnh phúc đấy.– Lâm cũng phải vậy đó.-Rồi rồi, khi nào tìm thấy thì mình nhất định sẽ nắm lấy nó mà.– Hì hì _ Linh cười.-Này này, Kha Lâm. Bây giờ Linh là của tôi rồi đó, đừng có nắm tay nắm chân than mật thế chứ _ Bảo nhìn Lâm và Linh đang tình tứ.– Hứ, anh có tin là nếu tôi muốn thì tôi sẽ ko giao Linh cho anh ko hả_ Lâm cười mỉa nhìn Bảo, ôm lấy Linh… “Ha ha, vì anh là con trai nên ko được ôm Linh giữa thanh thiên bạch nhật, còn tôi thì được đó”-……._Bảo ko dám ho he hó hé gì, anh biết đối với Linh, Lam có “sức nặng” hơn anh.“Phong, mày nói gì đi chứ, Lâm ko chịu buông bạn gái tao ra kìa”“Tao có biết gì đâu, tao vô can”“Lâm là người mày thích mà, mày có nhớ những gì tao làm cho mày trước đây ko hả , Hả”‘ Rồi rồi, có chuyện đó mà ns mãi”– Lâm, cho Bảo với Linh “đoàn tụ” đi, cô định chia cắt họ tới bao giờ.– Hứ, Linh cậu qua bên kia đi kẻo lại ns tớ độc ác chia cắt 2 người bây giờ._ Lâm buông Linh ra, đẩy cô về phía bảo.– Hì hì, lâm làm như tớ cưới rồi ko bằng.– A A, khi nào tớ mới tìm thấy một nửa của mình đây, chắc cô đơn lẻ loi suốt kiếp luôn a_Lam giả vờ than vãn.– Ha ha, cứ từ từ, cô sẽ tìm thấy mà, có khi người đó ở rất gần bên cô đó_Bảo trả thù.– Gần bên tôi…. Chẵng lẽ là cậu._Lâm liếc Bảo– E hèm , Lâm , Bảo là của tớ rồi, ý bảo nói là Phong đó_Linh làm mặt giận dỗi như đang ghen– Phong áy à_ Lâm nhìn Phong thừ đầu đến chân_ Đúng là tớ thích Phong……_Lâm nói– LÂM, giúp bọn tớ mấy việc với _ Người trong lớp kêu Lâm.– A, tới đây, tớ đi trước nhé_ Lâm chạy điPhong thì đứng ngẩn ra, mặt đỏ như gấc, tim thì đập mạnh tới mức muốn nhảy ra ngoài “Lâm … lâm nói là thích mình kìa”-Linh, Lâm vừa nói thích tôi phải ko_Phong như muốn xác nhận lại.-À, chữ thích ấy của Lâm có nghĩa là…..-Uk, nghiã là sao_ Bây giờ Phong như đang ở chin tầng mây.-Nghĩa là…. Thích như 1 người bạn đấy, cậu ấy hay nói vậy vs tộ lắm_ Linh giải thích, ánh mắt lộ rõ vẻ thương hại Phong.RẦM, Phong rớt ngay xuống đất , máu me đầm đìa, đầu thì vỡ sọ…..( láo đó) “Thích như một người bạn, Kha Lâm, cô quả là biết cách làm cho người ta từ thiên đàng xuống địa ngục đấy”_Phong xịu mắt xuống, khóc ròng ròng…..trong lòng.Bảo vỗ vỗ vai Phong an ủi.– Đừng lo, tao và Linh sẽ giúp mày mà, dù sao mày cx có nhiều cơ hội hơn người khác.– ……._Phong ko nói gì, chỉ nhìn theo bóng Lâm ” Lâm, khi nào em mới yêu tôi như tôi yêu em, khi nào thì chúng ta mới thực sự có thể…..” CHƯƠNG 30: SỰ CỐ-Lâm, cậu vào rừng lấy cho tớ ít củi nhé, bọn mình xài hết rồi_Mấy bạn trong lớp nhờ Lâm-….Ưm.Lâm xoay người bước vào trong rừng. Cô đi được một đoạn thì nghe thấy có tiếng gọi-Lâm, chờ tôi với_….là Phong-Hử, sao anh lại ở đây.-À, tại bọn người trong lớp tôi bảo tôi đi lấy củi, cô cũng vậy à_Phong biện lí do, làm sao cô biết rằng Phong luôn nhìn cô, luôn quan sát mọi hành động của cô.-……-Lâm,….Neus… chỉ nếu thôi nhé, nếu có một người tỏ tình với cô thì cô sẽ làm thế nào.-Hử, hỏi gì kì vậy, nhưng tôi nghĩ là tôi từ chối.-Tại sao.-Hở, đầu anh bị vô nước, làm sao có thể đồng ý khi mình ko có tình cảm với người đó cơ chứ, với lại tôi chưa thực sự sẵn sang cho mối quan hệ đó….-……._ “Cô vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện đó sao”-Mà sao?-À, hỏi cho biết thôi.-……., đi thôi, chừng này chắc đủ rồi_Lâm ôm đống củi trên tay, đi trước.Phong đi sau, bỗng anh nhìn thấy có cành cây to phía trên kêu rắc rắc, chuẩn bị rơi xuống người Lâm.-LÂM, cẩn thận_Phong lao tới ôm lấy Lâm, nhảy ra khỏi chỗ đó, và theo quán tính…. 2 người rơi xuống vực. Nói thì nói vực nhưng chỉ cao chừng 4 -5m-Hự_Phong nhíu mày_Lâm, có sao ko_Phong nén đau, buông Lâm ra.-A, ko sao, còn anh.-Cũng ko nặng lắm, chỉ bị trật xương tí thôi_Phong thử cử động chân.-Xin lỗi, tại tôi bất cẩn.-Đừng lo, tôi ko sao.-Anh bị chảy máu kìa, để tôi băng lại cho._Lâm nhìn vào cánh tay Phong thấy nó rớm máu.-Cô có mang mấy cái bông băng ak.-Ukm, tại tôi nghi ngờ nên ….-Cô giống thầy bó……..A A, đau nhẹ tay thôi._Phong đau gần chảy nước mắt khi Lâm cố định lại cái chân.-Ồn ào quá đi, băng lại thì phải đau chứ…-…._phong im lặng ko nói gì, anh sợ …..cô bẽ gãy chân anh luôn quá._Vậy bây giờ làm sao thoát khỏi đây.-Tôi thử liên lạc rồi nhưng ko được, chắc tí nữa họ sẽ đi tìm thôi.-Lâm, cô ngồi xuống đây đi, ở góc độ này thấy bàu trời đẹp lắm_Phong ngồi dựa vào vách đá,-Ukm… đúng là đẹp that._Lâm làm t