
a sự việc xảy ra đã lâu rồi, bây giờ Đoan Phi vẫn đang mang bệnh, Hoa Phi thì bị phế truất, có ai hỏi tới làm gì!”
Nàng ta khẽ cười một tiếng rồi dừng lại, không nói gì thêm. Lòng tôi thầm máy động, chậm rãi nói: “Chữ ‘Tương’ mang ý tương trợ. Hoàng thượng chọn chữ này làm phong hiệu cho Tào tỷ tỷ, hình như khá có thâm ý!”
Nàng ta trầm ngâm một chút, đưa mắt nhìn tôi. “Kẻ làm tỷ tỷ đây không hiểu mấy về chữ nghĩa, xin muội muội giải thích giúp ta.”
Tôi mân mê chuỗi hạt châu màu xanh ngọc bích trên tay. “Tỷ tỷ được ở ngôi quý tần này là vì duyên cớ gì? Đó là vì Nhữ Nam Vương ở tiền triều đã được bình định, mà Hoa Phi trong hậu cung xưa nay luôn có mối quan hệ mật thiết với Nhữ Nam Vương, cần có người đứng ra lật đổ, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều có tính toán như vậy. Tỷ xuất hiện rất đúng lúc, do vậy Hoàng thượng mới phong tỷ làm Tương Quý tần, ý tứ bên trong chính là ở đó.” Tôi khẽ hắng giọng thở dài, nói thêm một câu: “Đáng tiếc, Mộ Dung Thế Lan bây giờ vẫn là tuyển thị, Hoàng thượng vì niệm cái tình nghĩa ngày xưa nên chắc sẽ không làm khó nàng ta quá đâu.”
Sắc mặt Tương Quý tần hơi biến đổi, chỉnh lại chiếc áo gấm th hình sư tử trên người một chút, nói: “Đoan Phi nương nương còn đang thay áo trong cung của muội muội đấy, chắc muội muội cũng nên quay về rồi, ta cũng phải đưa Công chúa về cung đây.”
Tôi mỉm cười nhường đường, xoay người rời đi.
Về đến cung, tôi thấy Cận Tịch đã thay xong cho Đoan Phi một bộ đồ sạch sẽ, đang chuẩn bị xử lý vết thương trên tay trái cho nàng ta. Tôi bảo Cận Tịch mang bộ đồ bẩn kia đi giặt, đích thân bôi thuốc lên khuỷu tay giúp Đoan Phi.
Vết thương của nàng ta quả thật không nhẹ, bị rách một đường rất dài, còn sưng vù lên. Tôi nhẹ nhàng bôi thuốc, cúi đầu, chỉ nhìn miệng nàng ta. “Nương nương xưa nay vốn không thích Hoa Phi, mà Tương Quý tần khi trước vốn là người của Hoa Phi, sao nương nương lại không màng nguy hiểm đi cứu con gái của nàng ta vậy?”
Lúc bôi thuốc nhất định là khá đau, nhưng Đoan Phi chẳng cau mày lấy một cái, sắc mặt vẫn hờ hững như thường, bình lặng như mặt nước hồ thu. “Trẻ con không có tội.”
Tôi lấy vải xô quấn quanh khuỷu tay nàng ta, lại giúp nàng ta kéo tay áo xuống, khẽ nói: “Hình như nương nương rất yêu thích đứa bé đó.”
Nàng ta khẽ cười, nhưng trong nụ cười lại thấp thoáng vẻ ngẩn ngơ và đau xót. “Ta không có duyên với đường con cái, chỉ có thể thương yêu con của người khác mà thôi! Có điều, đứa bé Ôn Nghi đó đúng là rất đáng yêu!”
Tôi cười, nói: “Đứa bé đó quả có tướng thông minh của Tương Quý tần, chỉ mong sau này nó đừng học theo thói xảo quyệt của mẫu thân nó.”
Đoan Phi cất giọng tiếc nuối: “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, chỉ e không dễ gì được như vậy.”
Tôi nửa đùa nửa thật nói: “Nếu đổi cho nó một vị mẫu thân tốt để được dạy dỗ cẩn thận thì tốt rồi!”
Đoan Phi thoáng trầm tư rồi cũng không nói gì thêm, vô thức đưa bàn tay ra. Tôi vội nói: “Đừng động đậy, kẻo lại làm vết thương thêm đau.”
Đoan Phi cười vang. “Trong hậu cung có nhiều nỗi đau lắm, chút vặt vãnh này thì có đáng gì.”
Tôi chợt nghiêm túc hỏi: “Việc Hoa Phi bị phế truất chắc nương nương đã nghe nói rồi, không biết nương nương suy nghĩ thế nào?”
Nàng ta hơi nhướng mày, cười tủm tỉm, nói: “Tuyển thị? Vốn nên như vậy mà.”
Tôi nở một nụ cười thư thái. “Nương nương cũng nghĩ như vậy sao?”
Nàng ta ngồi thẳng người, nét mặt tuy tươi cười nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười nào cả, lạnh lùng tựa băng tuyết. “Ngày đó, nàng ta phạt muội phải quỳ đến nỗi sẩy thai, vậy mà Hoàng thượng cũng chỉ giáng nàng ta xuống hàng phi và tước đi phong hiệu, bắt phải suy nghĩ lỗi lầm. Muội cho rằng Hoàng thượng làm thế chỉ vì kiêng dè Nhữ Nam Vương thôi sao?”
Tôi lắc đầu. “Nếu quả như thế thì hôm nay Hoàng thượng đã giết nàng ta rồi!”
Đoan Phi nói: “Không sai! Tuy ta không biết là vì duyên cớ gì, nhưng cứ nhìn tình hình thời gian qua mà xét, Hoàng thượng không phải là không có tình cảm với nàng ta.”
Tim tôi đập thình thịch, đột ngột ngẩng lên. “Tình cũ khó dứt, Mộ Dung Thế Lan tuy có sai lầm lớn nhưng dù sao mấy năm qua cũng luôn là phi tử đắc sủng nhất, Hoàng thượng chưa chắc đã không có chút chân tình nào với nàng ta.” Bên khóe môi tôi chậm rãi xuất hiện nụ cười. “Do đó, lúc này nếu có ai đi khuyên Hoàng thượng giết nàng ta, chắc chắn sẽ chỉ khiến Hoàng thượng chán ghét.”
Ánh mắt nàng ta trở nên lạnh lẽo, rất nhanh đã nở một nụ cười dịu dàng. “Ta muốn nàng ta biến mất khỏi hậu cung này lâu lắm rồi!”
Ngón tay tôi gõ nhẹ xuống mặt bàn, nở một nụ cười tươi. “Về điều này, thần thiếp có chung suy nghĩ với nương nương.”
Nàng ta thu lại nụ cười. “Như vậy là tốt nhất, có điều muội cũng nên để ý đến Tương Quý tần, nàng ta không phải hạng tốt đẹp gì đâu.”
Tôi rót cho nàng ta một chén trà Đồng Tử Tống Xuân, tươi cười rạng rỡ, nói: “Điều này thì thần thiếp biết, nương nương hãy nếm thử loại trà này đi, ngày sau thần thiếp sẽ có đại lễ dâng tặng cho nương nương.”
Bốn vị quý nhân Phúc, Kỳ, Tường, Thụy tập hợp trong Chiêu Dương điện của Hoàng hậu để bái kiến tất cả những phi tần có địa vị trê