
ng lạnh lùng nói: “Quý tần nương nương muốn nói đỡ cho Tiết thị thì thôi cũng đành, nhưng hà tất phải nhằm vào Giai Nghi như thế? Ai ai cũng nói Giai Nghi xuất thân thấp kém, nhưng thần thì lại thấy cô ấy lương thiện hiền thục. Nương nương nói những lời cay nghiệt như vậy về người mình không thích, thứ cho thần không dám nghe.”
Vì có Hoàng hậu ở bên cạnh, tôi cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh: “Vậy ca ca tùy tiện nghe lời người khác mà đòi bỏ vợ kết tóc, bản cung lại càng chẳng dám nghe. Ca ca nói cô ả Giai Nghi đó là người lương thiện, hiền thục, nhưng thử hỏi có người lương thiện, hiền thục nào lại đi bất kính với chính thê, xúi bẩy cho phụ tử bất hòa, phu thê ly dị?” Tôi càng nói lại càng căm phẫn, vành mắt bất giác đỏ hoe, nói tiếp: “Bản cung thấy ca ca hình như cố ý nhằm vào bản cung thì phải, chẳng lẽ ca ca một mực canh cánh việc tẩu tẩu là người năm xưa bản cung chọn cho ca ca, không hợp với tâm ý ca ca, do đó mới mượn việc ngày hôm nay để phát tiết sự phẫn nộ?” Nói đến đây tôi lại càng thấy khó chịu, không kìm được cất tiếng khóc nức nở.
Hoàng hậu thấy vậy liền kéo tay tôi lại, thấp giọng nói: “Muội xem muội kìa, người hòa giải đâu có phải như vậy, còn chưa hòa giải xong thì bản thân đã khóc rồi, như thế làm sao mà khuyên nhủ người khác được.” Rồi lại quay sang trách cứ ca ca: “Chân đại nhân tuy là huynh trưởng nhưng đồng thời cũng là thần tử, trước mặt Quý tần sao có thể vô lễ phạm thượng như vậy, đã quên mất cái lễ quân thần rồi sao?”
Ca ca ngẩng cao đầu, nói: “Nếu Quý tần đã nói vậy, thần cũng khỏi cần giấu giếm nữa. Năm xưa nương nương một mực muốn chọn người vợ danh môn cho thần, nhưng lại không để ý đến việc thần và Tiết thị chưa từng gặp mặt mà tùy ý định ra mối hôn sự, do đó mới gây ra việc hôm nay. Thần chỉ có thể nhẫn nại đến bây giờ, quyết không thể chung sống với Tiết thị thêm nữa, cũng mong Hoàng hậu minh giám cho.” Ca ca nói xong những lời này thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là ánh mắt âm trầm, như thể bị mây đen bao phủ.
Giữa khung cảnh im ắng ấy, trong nội đường chợt có tiếng chén trà rơi xuống đất. Tẩu tẩu lạnh lùng cất bước ra ngoài, thần sắc băng giá khác hẳn vừa nãy. Nàng ta sớm đã tắm rửa, chải chuốt xong xuôi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vỗ tay nói: “Hay lắm, hay lắm! Hôm nay chàng rốt cuộc đã chịu nói ra rồi. Thì ra phu thê chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, trong lòng chàng vẫn luôn có điều khúc mắc với thiếp. Tiết Thiến Đào này từ khi thành hôn với chàng vẫn luôn giữ bổn phận của người làm vợ, tôn kính bề trên, hôm nay chàng đã nói rõ là trong lòng chưa từng có thiếp, chúng ra dù có làm vợ chồng thêm cũng chẳng ích gì, khỏi cần tờ giấy bỏ kia của chàng nữa… Chân Hành, hai chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Tẩu tẩu tuy mặt trắng bệch nhưng bờ lưng vẫn thẳng tắp, trong sự đáng thương toát ra một nét kiên nghị không thể xóa nhòa. Tôi nhìn mà thương xót không thôi, vội kéo tay tẩu tẩu lại, nói: “Bản cung có thể mặc kệ tình thân với huynh trưởng, nhưng quyết không thể không có tình nghĩa đậm sâu với tẩu tẩu. Ca ca có những lời hôm nay hoàn toàn là vì bản cung, nếu tẩu tẩu đã ân đoạn nghĩa tuyệt với ca ca, bản cung cũng không thể nhận người huynh trưởng này nữa.” Tôi đưa tay lên lau nước mắt, chỉ ra ngoài cửa. “Chân đại nhân làm như vậy ắt sẽ có ngày phải chịu cảnh mọi người xa lánh. Bản cung không muốn nhìn thấy ngài thêm nữa, tình cảm huynh muội chấm dứt từ đây. Mời đại nhân đi cho.”
Mọi người thấy tình cảnh như vậy, nhất thời sợ hãi không dám nói năng gì. Hoàng hậu cất tiếng khuyên nhủ: “Chân đại nhân đã hồ đồ, lẽ nào Quý tần cũng giận quá mà thành hồ đồ sao? Những lời như vậy đừng nên nói ra na. Cái tình máu mủ kia lẽ nào chỉ vì một nữ tử không thân không thích mà phải chôn vùi?”
Ca ca thoáng im lặng, trong mắt ánh lên những tia hờ hững xa lạ. Y kéo thẳng ống tay áo, nghiêm túc hành lễ, nói: “Tất cả mọi người đều xa lánh thần cũng chẳng sao, thần chỉ cần một mình Giai Nghi thôi. Thần cáo từ!” Nói xong liền chẳng buồn ngoảnh lại, rảo bước rời khỏi Đường Lê cung.
Tôi thương tâm khóc nấc: “Hoàng hậu nghe thấy lời của y rồi đó, thần thiếp từ nay không còn người huynh trưởng này nữa!” Nói xong liền đau đớn ngoảnh đầu đi, ôm lấy tẩu tẩu mà cùng khóc lớn. Hoàng hậu, Kính Phi và Hân Quý tần đều thổn thức không thôi. Lăng Dung vẫn đứng bên cạnh nhưng sắc mặt thì có vẻ bình tĩnh vô cùng.
Sau cơn náo loạn của ca ca, tôi sinh lòng giận dữ rồi lại bị nhiễm phong hàn, thêm vào đó đương độ cuối xuân đầu hạ, thời tiết liên tục thay đổi, do đó cơn phong hàn lần này cũng lâu khỏi, bao nhiêu lê hầm đường trắng và lá sơn trà hầm đường phèn ăn vào mà vẫn chẳng thấy có chút hiệu quả nào, mãi đến tận tháng Năm đã đổi sang dùng chăn mỏng mà tôi vẫn ho sù sụ không ngớt.
Khi đến bắt mạch cho tôi, Ôn Thực Sơ chỉ nói: “Thân thể nương nương không tệ, hãy cố gắng tĩnh dưỡng đi.”
Tôi nói: “Nhưng ta vẫn thấy hơi đau đầu. Mấy thứ thuốc mà đại nhân bốc cho ta thực là đắng quá, còn chẳng bằng lê hầm đường trắng và lá sơn trà hầm đường phèn nữa, có điều mấy thứ đồ ngọt đó ăn mãi cũng