
hế đó !
Ngày 15 tháng 9, một quân đội trong cung, đại thần chấp lễ, thái giám cung nữ chậm rãi thực hiện nghi thức đón tôi và Lăng Dung vào cung. Tuy nói là cung tần tiến cung, phô trương hết mức, huống chi là một cánh cửa có 2 vị tiểu chủ đi vào, mất chục quan dân ở ngã tư đường đều thi nhau xem.
Tôi khóc lóc cáo biệt người thân . Khi tôi ngồi ở trong kiệu, pháo hoa tiếng nhạc bên tai nổ lớn, mơ hồ còn nghe tiếng mẹ và các muội muội khóc.
Lưu Chu và Hoán Bích đi theo tôi. Các muội đấy đều là nha hoàn lớn lên từ nhỏ cùng tôi. Lưu Chu nhạy bén quả quyết, có tài ứng biến ; Hoán Bích tâm tư kín đáo, săn sóc tận tình. Hai người đều là phụ tá đắc lực của tôi . Về sau cuộc sống trong cung có các muội đấy giúp đỡ tôi . Cuộc sống trong cung, nếu người bên cạnh không đáng tin, cũng giống như sống cạnh vác núi sâu thăm thẳm, lúc nào cũng có thể tan xương nát thịt.
Giờ lành đã đến, cỗ kiệu dừng ở ngoài cửa Trinh Thuận, chỉ là thê thiếp chứ không phải chính cung Hoàng hậu, chỉ có thể đi bộ vào từ cánh cửa này.
Mới hạ kiệu là gặp Mi Trang và Lăng Dung, trong lòng nhất thời an ủi không ít . Nhưng theo quy củ không thể nói chuyện, chỉ có thể mỉm cười với nhau.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, đẹp hơn lúc chọn tú, bầu trời xanh không một gợn mây. Buổi sáng ngày mùa thu ấm áp, chói lọi.
Từ ngoài cửa đi vào hậu cung, mái cong vểnh lên, ngói ngọc lưu ly xanh nhạt vàng óng ánh dưới ánh mặt trời gây chói mắt, đúng là một nơi thịnh thế phồn hoa.
Lòng tôi tĩnh lặng, từ nay về sau tôi phải sống ở đây. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn lên không trung, một đám chim nhạn bay về phía nam tránh rét.
Ngoài cửa Trinh Thuận sóm có nội thị mặc y bào đỏ sậm, Loan Nghi Vệ cùng Vũ Lâm thị vệ dẫn tôi cùng vài vị tiểu chủ đến cung thất . Vào cánh cửa Trinh Thuận, hai bên là vách tường lớn màu đỏ, uốn lượn. Có rất nhiều cung điện, trong thời gian một tuần trà, đứng trước một toà nhà. Tấm biển cung điện có ba chữ to bằng vàng ròng : ĐƯỜNG LÊ CUNG.
Đường Lê Cung là cung điện bé nhỏ trong hậu cung, phía tây nam Lâm Uyển ( rừng để vua chúa đi săn ), một nơi cực yên lặng . Vào qua cửa có một khoảng sân rộng rãi chính là Oánh Tâm Đường, sau Oánh Tâm Đường có một hoa viên nhỏ. Hai bên là điện thờ này nọ, phía nam là Ẩm Lục Hiên, cung tần mùa hè nghỉ ngơi ở đây. Trước Oánh Tâm Đường có hai cây hải đường rất lớn, mặc dù không phải là mùa xuân, nhưng ra hoa kết quả chi chít, lá cây xanh ngắt. Trong viện có trồng một số cây quế thụ, đều là hoa quế Nhu Châu tiến cống . Hoa nở um tùm, hương thơm ngào ngạt, khó có được cảnh đẹp thế này. Chả trách kêu “ Đường Lê Cung” . quả nhiên là một nơi tuyệt đẹp .
Tôi im lặng nhìn mọi thứ xung quanh, liếc mắt thấy công công cung nữ ở hai bên, hơi hơi sờ cằn, thuận miệng hỏi : “ Là hoa quế mới trồng ?”
Cung nữ gần tôi nhất kính cẩn trả lời : “ Hoàng hậu có dặn, các quý nhân mới tiến cung, trồng thật nhiều loại hoa quế, nội cung sẽ may mắn.”
Tôi nghĩ ngợi, may mắn thì tốt, hoàng hậu làm như vậy có hơi long trọng .Trên mặt lại tỉnh bơ . Đám người đó cẩn thận dìu tôi vào chính điện.
Tôi ngồi xuống, Lưu Chu và Hoán Bích đứng 2 bên . Có 2 cung nữ dâng trà. Công công Khang Lộc Hải và Chưởnng sự cung Thôi Cận Tịch đứng đầu ở Đường Lê Cung, dập đầu thỉnh an tôi, miệng nói : “ Nô tài Khang Lộc Hải thỉnh an Hoàn quý nhân, Hoàn quý nhân cát tường .”
Tôi liếc mắt 2 người bọn họ, Khanh Lộc Hải hơn 30 tuổi, vừa thấy cũng biết là người khôn khéo, hai con mắt đảo như rang lạc. Thôi Cận Tịch khoảng 30, có khuôn mặt dài, làn da trắng nõn, đôi mắt đen rất có thần thái, là người trầm ổn nhân hậu. Tôi nhìn đã thấy thích .
Hai người bọn họ thỉnh an xong, lại dẫn 4 thái giám và 6 cung nữ đến dập đầu tham kiến tôi . Tôi chậm rãi uống ngụm trà, chỉ yên lặng mà không nói lời nào.
Tôi biết, trước mặt đám người hầu, trầm mặc là một loại uy hiếp rất có hiệu quả. Quả nhiên, bộ dáng bọn họ phục tùng cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, một cây trâm rơi trên mặt đất cũng khiến cả toàn bộ Oánh Tâm Đường nghe thấy.
Uống được 2 ngụm trà, tôi cười lệnh bọn họ đứng lên.
Tôi không ngờ tách trà xứ men xanh có nắp, cũng không thèm nhìn bọn hắn, chỉ chậm rãi nói với bọn họ : “ Sau này, các người là người của ta . Trên danh nghĩa là người hầu, cứ thoải mái tự nhiên đi . Chỉ có điều …” Tôi lạnh lùng ngẩng đầu liếc mắt một cái, nói : “ Nô tài là người rất quan trọng, nếu một lòng không ở bên chủ tử, muốn đi đường tắt, cái đầu cũng không giữ được ! Đương nhiên, nếu các người một lòng trung thành, ta sẽ đối đãi tử tế !”
Đám nô tài rùng mình, trong miệng nói : “ Nô tài quyết không làm chuyện có lỗi với tiểu chủ, quyết trung thành tận tâm phụng dưỡng .”
Tôi hài lòng gật đầu, nói một câu “Ban thưởng”, Lưu Chu, Hoán Bích lấy bạc vụn đã được chuẩn bị từ trước phân phát cho từng người, quan thái giám cùng các cung nữ vâng dạ tạ ơn .
Chiêu ra uy này có hiệu quả hay không thì chưa biết được, nhưng hiện giờ trấn áp được bọn họ . Tôi biết, sau này nếu muốn bọn họ thật lòng hầu hạ mình làm việc, phải quản thúc bọn họ. Không thể trở thành người yếu đuối không có n