
i: “Không cần, đệ hãy nghỉ ngơi cho lành bệnh đi đã”, sau đó liền dẫn theo Kính Phi và Hồ Đức nghi rời đi, chẳng bao lâu sau thì hút bóng.
Huyền Thanh bước tới cầm lấy bàn tay tôi, dịu giọng nói: “Y đi rồi!”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng, rốt cuộc không kìm được nữa, để những giọt nước mắt lã chã rơi.
Y khẽ xoa lưng tôi, nhẹ nhàng an ủi: “Cho dù hoàng huynh không chịu thừa nhận nhưng nàng rốt cuộc vẫn là mẹ đẻ của Lung Nguyệt, đây là điều không ai có thể thay đổi.”
Tự nơi đáy lòng tôi, sự đau thương và mềm yếu không ngớt trào dâng, tựa như tơ tằm, chậm rãi quấn lấy trái tim tôi, quấn rất chặt, khiến tôi cơ hồ không thể thở nổi. Một lát sau, tôi ngẩng lên, đẩy tay y ra, khẽ lắc đầu, nói: “Lung Nguyệt không biết cũng tốt, một người mẹ như ta sẽ là nỗi sỉ nhục của nó.”
Huyền Thanh hơi cau mày. “Nói bậy! Có một người mẹ hết lòng hết dạ vì con như nàng là niềm kiêu ngạo lớn nhất của nó.”
Tôi thở dài, than: “Có biết hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nó sống tốt là được, như thế ta cũng yên tâm.” Tôi đưa tay lau nước mắt, khẽ gọi y: “Vương gia…”
Y sững người. “Hoàn Nhi, sao nàng không gọi tên ta nữa?”
Tôi cúi đầu, đưa mắt nhìn chậu văn trúc xanh biếc, hờ hững nói: “Vừa rồi gọi tên Vương gia là sơ suất của Mạc Sầu. Mạc Sầu vô ý phạm lỗi, mong Vương gia lượng thứ, ngoài ra xin Vương gia hãy xưng hô với ta như trước.” Tôi cố tình nói vậy, muốn vạch rõ ranh giới giữa tôi và y, kỳ thực khoảng cách giữa hai chúng tôi há chỉ là một trời một vực. Tôi khó khăn lắm mới thoát khỏi cuộc sống nơi hoàng cung, sao có thể tùy tiện dính dáng đến một người tới từ nơi cung đình như y được. Sự cầm lòng không đặng đó của tôi quyết không thể xuất hiện thêm lần nữa.
Sự sững sờ và chấn động của Huyền Thanh không hề giảm bớt, khuôn mặt còn bị bao phủ bởi một tầng nghi hoặc. “Là vì hoàng huynh sao?”
Tôi khẽ lắc đầu, ôm chặt chiếc lò sưởi cầm tay, dựa vào một chút hơi ấm từ đó để giúp mình không gục ngã. “Hoàng thượng bất ngờ tới đây chỉ khiến ta tỉnh táo trở lại mà thôi. Vừa rồi ta nhất thời hồ đồ, do đó mới quên mất tôn ti mà mạo phạm tới Vương gia.”
Y cau mày, cười gượng, nói: “Y trước giờ chưa từng tới Thanh Lương Đài, ta cũng không ngờ y lại đột nhiên tới như vậy. Nhưng y bỗng dưng nổi hứng tới đây, với ta, với nàng đều là…”
“Việc trên thế gian này ai mà có thể đoán biết trước được.” Tôi chậm rãi cúi đầu, cẩn thận giấu đi giọt lệ nơi khóe mắt, nói với giọng vô hồn.
Y vẫn mỉm cười nhưng trong mắt lại tràn đầy nét thê lương. “Vừa rồi khi nói những lời này, nàng không như vậy.” Câu nói này vừa rồi tôi quả có nói qua, bên trong ẩn chứa sự ấm áp và mong chờ, bởi sau khi thân thể khỏe lại, trái tim vốn phủ bụi lâu ngày của tôi cũng đã mở ra. Thế nhưng sau khi Huyền Lăng tới, tôi đột nhiên phát hiện giờ đang là mùa đông giá lạnh tột cùng, tâm cảnh cũng hoàn toàn khác với trước đó.
Tôi nắm chặt chiếc váy màu trắng mình đang mặc, cảm giác như thể đang nắm một khối tuyết lạnh băng. “Vương gia đã tin vào cái gọi là tâm ý tương thông, vậy lúc này nhất định cũng hiểu được tâm tư của ta, hà tất phải để ta nói nhiều thêm nữa.” Sự lạnh lùng lại một lần nữa dựng lên cho tôi một bức tường vững chãi, chặn đứng mọi sự quan tâm và tình cảm của y. Tôi bằng lòng sống trong sự lạnh lẽo này. Huyền Lăng, y giống như một chậu nước lạnh giội xuống giấc mộng đẹp của tôi, khiến tôi toàn thân băng giá.
Nơi khóe miệng Huyền Thanh ngợp đầy một nét cười chua chát. “Ta cơ hồ đã hận hoàng huynh, nếu y không tới…”
Tôi cắt ngang lời y, giọng nói tột cùng lạnh lẽo, tựa như ngọn gió núi mùa này, dù mặt trời có rực rỡ thế nào cũng không làm nó ấm áp lên được: “Dù y tới hay không, có một số giấc mộng, đến cuối cùng vẫn phải tỉnh lại.” Thấy Huyền Thanh đi chân trần trên đất, tôi không khỏi thầm xót xa, vội nói: “Vương gia còn chưa lành bệnh, nên nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng cho tốt đi, Mạc Sầu xin cáo từ trước.” Tôi chỉnh lại quần áo, lẳng lặng rời đi.
Phía sau lưng tôi, y trầm giọng cất tiếng, tuy âm trầm nhưng kiên định: “Ta biết, vừa rồi ngọn gió trong lòng nàng đã thổi về phía ta. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng ta cũng vui vẻ vô cùng. Ta sẽ đợi nàng, đợi ngọn gió trong lòng nàng lại thổi về phía ta lần nữa. Chỉ cần nàng bằng lòng, ta sẽ mãi đi bên cạnh nàng, chỉ cần nàng ngoảnh đầu là lập tức có thể nhìn thấy.”
Tôi bất giác dừng chân, lòng thầm mềm lại, cơ hồ muốn rơi nước mắt, thế nhưng khi mở miệng thì lại nói: “Vương gia có để tâm tới vị biểu muội Hồ Đức nghi đó không?”
Y ngạc nhiên hỏi: “Sao cơ?”
Tôi bình tĩnh nói: “Nếu Vương gia để tâm, xin hãy nhắc Hồ Đức nghi một tiếng, trong hậu cung, bất cứ người nào cũng chớ nên tỏ ra rằng mình rất hiểu Hoàng thượng, ít nhất như thế cũng sẽ khiến Hoàng thượng phản cảm, mà điều này thì không hay chút nào.”
Huyền Thanh thoáng sững người, ngay sau đó bèn nói: “Ta sẽ tìm cách nhắc nhở muội ấy.”
Tôi hờ hững cất tiếng: “Với tính cách của Hồ Đức nghi, chưa chắc đã chịu nghe lời khuyên của Vương gia, Vương gia chỉ cần tận lực là được rồi.” Dứt lời, tôi bèn xoay người rời đi.
Huyền Thanh gọi Hoán Bích vào, nói: “