XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325984

Bình chọn: 8.5.00/10/598 lượt.

yền Thanh đáp: “Là Thanh Lương Đài của ta. Nàng ốm nặng quá, ta liền đón nàng đến Thanh Lương Đài để tiện chăm sóc.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, không kìm được khẽ hờn trách: “Vừa rồi ngài ngủ mà chẳng chịu nằm yên, chiếc chăn gần rơi xuống vẫn không hay biết gì.”

Y nắm lấy bàn tay tôi, vẻ mừng rỡ lộ ra ngoài mặt. “Nàng nhìn thấy bộ dạng của ta khi ngủ rồi sao?”

Tôi lại “ừm” tiếng nữa, tò mò hỏi: “Như vậy thì có gì đáng để vui mừng chứ?”

Y vẫn giữ nguyên vẻ hưng phấn, ghé tai tôi, thấp giọng nói: “Nhất định là nàng nhìn thấy chăn của ta gần rơi nên mới trở dậy, đúng vậy không?”

Mặt tôi đỏ bừng, không biết nói gì mới phải, bèn không để ý tới y nữa, quay sang hỏi Hoán Bích: “Ôn đại nhân đâu?”

Hoán Bích “úi chao” một tiếng, đáp: “Nô tỳ mừng quá nên hồ đồ mất rồi. Vừa nãy Ôn đại nhân vẫn còn trông chừng ở đây, nô tỳ thấy y mệt quá, liền mời y qua phòng khách nghỉ ngơi. Giờ nô tỳ sẽ đi mời Ôn đại nhân tới đây khám cho tiểu thư.”

Hoán Bích nói xong liền vui vẻ rời đi. Tôi giãy ra khỏi lòng Huyền Thanh, cúi đầu ngồi xuống cạnh giường, không thèm để ý tới y. Y đi tới trước mặt tôi, gãi đầu, thấp giọng cười nói: “Những lời vừa rồi nàng cứ coi như ta nói bừa là được. Có điều ta cảm thấy, khi ngủ nhất định là trông ta dễ coi hơn thường ngày một chút.”

Khi nói mấy lời này, nhìn thần sắc y chẳng khác gì một đứa trẻ con. Tôi không sao kìm được, bật cười thành tiếng.

Lúc này Ôn Thực Sơ đã tới, sau khi xem xét một lúc thì cũng mừng rỡ không thôi, nói tôi đã khỏe hơn nhiều, chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng là được.”

Tôi khẽ cất tiếng: “Sao Thực Sơ ca ca cũng tới đây vậy?”

Mặt y lộ rõ nét âu lo. “Hôm đó ta khám cho Hồ Đức nghi xong liền rời cung, vừa về đến phủ thì nghe nói Thanh Lương Đài cho người đến mời ta đi chữa bệnh, tới đây rồi ta mới biết người bệnh là muội. Khi đó ta đã sợ hãi vô cùng, muội bị sốt cao, toàn nói những lời mê sảng, lại còn hôn mê suốt.”

Tôi lo lắng hỏi: “Rốt cuộc ta bị mắc bệnh gì vậy?”

Ôn Thực Sơ thở dài, đáp: “Lúc trước, sau khi sinh nở lần đầu, muội đã không tĩnh dưỡng cẩn thận, thành ra lưu lại mầm bệnh, thường ngày lại lao lực quá, thời tiết vừa trở lạnh bệnh cũ liền tái phái, thêm vào đó muội còn ngày đêm nhớ nhung quá độ, vậy nên mới mắc phải bệnh này. Bây giờ muội đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được.”

Tôi nói: “Thực Sơ ca ca cũng đã nói là ta đỡ hơn nhiều rồi, vậy không biết khi nào thì ta có thể quay về?”

Vừa nghe thấy lời này, Huyền Thanh lập tức nói: “Nôn nóng quay về như vậy làm gì chứ, bệnh của nàng đã khỏi hẳn đâu. Thanh Lương Đài này hiếm khi có khách tới chơi, thực là nơi tốt nhất để tĩnh dưỡng.”

Ôn Thực Sơ thoáng trầm ngâm, liếc nhìn tôi và Huyền Thanh, nói: “Kỳ thực, Thanh Lương Đài chưa chắc đã tốt…”

Huyền Thanh đang định nói, Hoán Bích đã lên tiếng trước: “Nếu Thanh Lương Đài không tốt, chẳng hay còn có nơi nào tốt hơn? Dù gì thì cũng không thể dọn đến phủ của Ôn đại nhân được, tuy ở gần đại phu là điều rất tốt nhưng như thế còn ra thể thống gì, lại dễ bị người ta phát giác. Hơn nữa, với tình hình sức khỏe của tiểu thư bây giờ, liệu có đi lại xa xôi như thế được không?”

Ôn Thực Sơ nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: “Ta không có ý đó…”

Hoán Bích cười tủm tỉm, cắt ngang lời hắn: “Ý của Ôn đại nhân là gì chỉ cần tự đại nhân biết là được rồi, không cần thiết phải nói với bọn ta. Vương gia không có lòng nghe, nô tỳ chẳng rảnh để nghe, còn tiểu thư thì không có tinh thần nghe, do đó không nói là tốt nhất.”

Tôi thầm cười trộm, Ôn Thực Sơ chưa chắc đã có lòng đưa tôi đến chỗ hắn, thế nhưng Hoán Bích chỉ dùng đôi ba lời ngắn ngủi đã khiến tâm tư của hắn bị xua tan sạch. Tôi ngầm khen ngợi, Hoán Bích quả đúng là người tỷ muội cùng lớn lên với tôi, hiểu tôi vô cùng.

Tôi nhìn khắp xung quanh, không thấy Cận Tịch đâu, bèn hỏi: “Cận Tịch đi đâu rồi?”

Hoán Bích đáp: “Nô tỳ theo tiểu thư tới Thanh Lương Đài, còn Cận Tịch thì ở lại trông nhà, có việc gì cũng tiện chiếu ứng cho nhau.”

Tôi khẽ gật đầu. “Cũng tốt, nếu Cận Tịch cũng tới đây thì không hay chút nào.”

Huyền Thanh khẽ mỉm cười, liếc nhìn Hoán Bích bằng ánh mắt ôn hòa, mặt mày tươi tắn, nói: “Khi đó ta nôn nóng đưa nương tử tới Thanh Lương Đài, chỉ tùy tiện tìm một nơi rộng rãi rồi đưa nương tử vào. Bây giờ nương tử đã đỡ hơn một chút, cũng không nên ở lại căn phòng này nữa. Nếu muốn dưỡng bệnh, chi bằng hãy tới Tiêu Nhàn quán đi.”

Tôi khẽ gật đầu, nói: “Ở đâu cũng giống nhau cả thôi, quả thực không cần tốn quá nhiều tâm sức làm gì.”

Huyền Thanh trầm tư một lát rồi nói: “Cũng tốt, đợi nàng đỡ hơn chút nữa, chúng ta lại bàn tới việc này.” Sau đó liền vỗ tay “bộp bộp” hai tiếng, từ ngoài cửa có hai nữ tử đi vào. Tôi ngồi tựa vào thành giường, tỉ mỉ quan sát, thấy đây là hai nữ tử tuổi chừng mười bảy, mười tám, mặt mũi trắng trẻo dễ coi, thân hình thon thả cân đối, khá xinh đẹp. Nhìn kĩ, trên người là áo váy may bằng vải bông đất Ngô màu đỏ xen trắng, trên đầu cài một cặp trâm bạc hình hoa mai tinh xảo.

Huyền Thanh lộ rõ vẻ quan tâm, tha thiết nói: “Nàng đang bị ốm thế này, để một mình Hoán Bích chăm sóc t