
ặt nước.
Trái tim tôi giật thót, chợt nhìn thấy phía không xa có một thiếu nữ đang hát khúc hát vừa rồi, tay khua mái chèo nhè nhẹ, loáng cái đã chèo thuyền tới gần. Thiếu nữ ấy tuổi chừng mười bốn, mười lăm, mặc một bộ quần áo may bằng vải hoa xanh, trên đầu tết một bím tóc thật lớn, đuôi bím tóc buộc bằng sợi đây đỏ, đang ca hát hết sức vui vẻ. Vóc người cô bé còn chưa phát triển hết, vẻ non nớt vẫn còn lộ rõ, khuôn mặt còn hơi xanh xao, duy có đôi mắt là to tròn hết sức linh động, khiến người ta vừa nhìn đã sinh lòng yêu thích.
Huyền Thanh cất tiếng gọi: “Cô nương, thuyền này của cô có chở khách không?”
Thiếu nữ chèo thuyền đó đáp lại bằng giọng trong trẻo, ngọt ngào: “Tất nhiên là có rồi! Công tử muốn qua sông sao?”
Huyền Thanh chắp tay mỉm cười, nói với tôi: “Trên đỉnh Phiêu Miểu phía trước có biệt viện Thanh Lương Đài của ta, trong một tháng ta thường ở lại đó khoảng mười ngày, bây giờ nhờ vị cô nương này chở ta tới đó cũng tốt.”
Tôi không kìm được hỏi: “Vậy còn Ngự Phong thì sao?”
Y cười đáp: “Ngự Phong là ngựa già, biết rõ đường tới Thanh Lương Đài, đợi sau khi ăn uống no say, nó sẽ tự khắc tới đó.”
Tôi thoáng suy nghĩ, cười nói: “Vậy, xin chúc Vương gia thuận buồm xuôi gió.”
Y cười hà hà một tiếng, ống tay áo rộng bị gió thổi nhè nhẹ tung bay, phong thái vô cùng tiêu sái. Y chăm chú nhìn tôi khẽ nói: “Nương tử có bằng lòng tiễn Thanh một đoạn, nhân tiện ngắm cảnh sắc ven sông không?”
Tôi hơi do dự nhưng nghĩ tới những việc mà y đã làm cho mình, rốt cuộc không đành lòng cự tuyệt: “Cũng được!”
Thế rồi Huyền Thanh bèn cầm lấy bọc đồ trên lưng ngựa, tung người nhảy lên chiếc thuyền nhỏ của thiếu nữ, lại kéo tôi xuống thuyền. Đó vốn là một động tác rất bình thường nhưng khi ngón tay chạm vào lòng bàn tay y, tôi cảm thấy tay y rất ấm áp và khô ráo, những mạch máu dưới làn da đang nhẹ nhàng máy động. Còn bàn tay tôi, lúc này lại đang lạnh giá và ẩm ướt.
Tôi và y một người ngồi ở đầu thuyền, một người ngồi ở đuôi thuyền, nữ tử chèo thuyền thấy vậy liền không vui, nói: “Hai người vốn quen biết nhau, một người ngồi đầu thuyền, một người ngồi cuối thuyền thế này, đợi lát nữa nói chuyện với nhau, ta đứng giữa sẽ khó xử lắm.”
Huyền Thanh bật cười, nói: “Cô nương nói phải lắm! Vậy giờ tại hạ tới đuôi thuyền, nương tử không có ý kiến gì chứ?”
“Nương tử?” Thiếu nữ đó đưa mắt nhìn bộ đồ ni cô trên người tôi, tò mò hỏi: “Trông bộ dạng cô thì rõ ràng là ni cô trong chùa Cam Lộ, sao y lại gọi cô là nương tử thế?”
Tôi thoáng ngượng ngùng, đành nói: “Ta là người để tóc tu hành.”
Thiếu nữ đó khẽ “ồ” một tiếng, giật mình hiểu ra, vỗ tay nói: “Đúng rồi, mẹ ta là người xuất gia, do đó mọi người đều gọi bà ấy là ni cô hoặc gọi pháp hiệu Mạc Ngôn. Còn cô thì chỉ là người để tóc tu hành.”
Tôi có chút kinh ngạc, nhìn thiếu nữ đó, hỏi: “Mạc Ngôn là mẹ cô sao?” Rồi lại nhìn kĩ một chút, thiếu nữ này tuy cơ thể còn chưa phát triển hoàn toàn nhưng những đường nét trên khuôn mặt thì giống hệt Mạc Ngôn.
Thiếu nữ đó khẽ gật đầu, mừng rỡ nói: “Đúng thế, cô biết mẹ ta sao?”
Tôi gật đầu, đáp: “Bà ấy từng chiếu cố cho ta rất nhiều.” Thiếu nữ ngưng tay chèo, tò mò nhìn tôi, hỏi: “Mẹ ta nói có một ni cô tên là Mạc Sầu, thân thế rất thê thảm, đáng thương, chính là nói tới cô đúng không?” Tôi không biết phải trả lời thế nào, thoáng cảm thấy lúng túng, thiếu nữ đó đã lại nói tiếp: “Ta thấy cô mặt mày vàng vọt, nhất định là ăn không được no, ngủ không được yên, chẳng trách mẹ ta lại nói cô đáng thương.”
Tâm tư của thiếu nữ hết sức đơn thuần, cho rằng ăn không được no, ngủ không được yên đã là điều đáng thương nhất. Cô bé đâu biết trên thế gian này còn vô số những nỗi đau khổ khác khó mà miêu tả bằng lời.
Thế nhưng Mạc Ngôn nói tôi đáng thương thì quả đúng là sự thực. Bà ta tuy cũng ở trong cửa Phật nhưng có con gái ở gần bên cạnh, thường xuyên có thể gặp gỡ. Đâu giống như tôi, ngoài bức tranh trong tay ra, đời này kiếp này e là chẳng còn cơ hội gặp lại đứa con gái duy nhất nữa, cũng chẳng thể nghe tiếng nó khóc, cười, hai bên như người xa lạ.
Thiếu nữ nói xong thì không suy nghĩ nhiều thêm. Lại tiếp tục chèo thuyền. Nhưng lúc này tôi đã bị khơi dậy nỗi sầu muộn trong tim, khó mà bình tâm lại được.
Huyền Thanh ngồi bên tôi, khẽ cất tiếng hỏi: “Mẹ của cô ấy có phải là người vừa cùng lau sàn với nàng không?” Tôi khẽ gật đầu coi như trả lời. Vẻ ưu sầu sau nháy mắt đã bao trùm lên đôi mắt vốn luôn ôn hòa kia, y nhẹ nhàng cất tiếng: “Nàng gầy đi nhiều quá, hôm nay ta thấy nàng phải lau sàn vất vả, ngày nào nàng cũng phải làm việc nặng như thế sao?”
Tôi khẽ lắc đầu, đáp ngắn gọn: “Không.”
Thiếu nữ kia đứng bên cạnh nói chen vào: “Cô nói là lau sàn trong đại điện sao? Đó là công việc để phạt người ta khi làm sai chuyện gì, vất vả lắm. Mẹ ta có kể, nơi đó phải lau mất nửa ngày trời, lau xong xương cốt toàn thân đều như rã rời”, sau đó lại liếc qua Huyền Thanh. “Ta nghe mẹ ta nói, Mạc Sầu là người mới tới, đám ni cô kia thường xuyên ức hiếp cô ấy, mỗi ngày đều bắt cô ấy phải đi cắt cỏ và giặt rất nhiều quần áo, vất vả vô cùng.”
H