Duck hunt
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324882

Bình chọn: 8.00/10/488 lượt.

do đó không mấy ngạc nhiên, chỉ khẽ nở nụ cười. “Mấy việc như thế này Hoàng thượng nên thương lượng với Hoàng hậu mới đúng.”

Huyền Lăng nói: “Hoàng hậu ắt sẽ không phản đối…”

Tôi mỉm cười cắt ngang lời y: “Lẽ nào Hoàng thượng nghĩ là thần thiếp sẽ ghen sao?”

Y bật cười, đưa tay tới gài lại mép chăn giúp tôi. “Nàng là Thục phi, có quyền hiệp trợ quản lý lục cung, trẫm tất nhiên phải nói với nàng rồi. Nếu nàng không muốn, trẫm không tấn phong cho nàng ta cũng được.”

Tôi đưa mắt lườm y một cái. “Hoàng thượng nghĩ thần thiếp thế nào vậy chứ? Vinh Tuyển thị nếu hầu hạ tốt thì tấn phong cũng là điều nên làm. Chỉ là Hoàng thượng nhớ dạy dỗ quy củ cho nàng ta một chút, chớ để nàng ta được sủng ái quá mà kiêu ngạo, kẻo rồi lại giẫm vào vết xe đổ của Diệu Âm Nương tử ngày trước.”

Y khẽ mỉm cười. “Xích Thược tuy xuất thân nô tỳ nhưng quả là có chút kiêu ngạo, sau này nàng cứ dạy dỗ nàng ta cho cẩn thận là được rồi.”

“Nàng ta được Hoàng thượng sủng ái, có kiêu ngạo một chút cũng không phải vấn đề gì cả, nhưng bây giờ dù sao cũng là tiểu chủ rồi, nếu tính khí lớn quá đi xem thường người khác thì sẽ làm tổn thương tới hòa khí giữa các phi tần, cũng không đè nén được người dưới, sẽ chẳng có chút bộ dạng nào của một tiểu chủ cả.”

Y lộ vẻ trầm ngâm. “Quả đúng là như vậy. Trẫm từng nói với Yến Nghi là muốn phong nàng ta làm Nương tử, Yến Nghi không có ý kiến gì. Về sau thấy Xích Thược hầu hạ rất âm cần, chu đáo, trẫm liền nghĩ phong cho nàng ta làm Tài nhân cũng không sao. Nhưng bây giờ mà phong như vậy thì có phần vội quá, tạm thời cứ phong làm Nương tử là được rồi.” Y đưa tay chống cằm, nói tiếp: “Cũng không cần chọn chữ tốt lành gì cả, Xích Thược thích hoa thược dược, cứ tìm một biệt danh nào đó của hoa thược dược làm phong hiệu là được rồi.” Y vạch ngón tay, nói: “Thược dược còn được gọi là tương ly, kiều khách, dư dung, lam vĩ xuân, trẫm thấy đặt phong hiệu cho nàng ta là lam xuân hay dư dung đều ổn cả, nàng nghĩ sao?”

“Cả hai nghe đều rất hay, Hoàng thượng cứ tự mình quyết định là được rồi.”

Huyền Lăng ngáp dài một cái, uể oải nói: “Nàng ta vốn họ Vinh, vậy sau này hãy gọi là Dư Dung Nương tử đi[36'>.”

[36'> Ở đây chữ “vinh – 荣” và chữ “dung – 容” đồng âm – ND.

Tôi khoác áo đứng dậy đi tới bên bàn rót một chén trà, đang định xoay người đưa cho Huyền Lăng thì chợt thấy y cũng đã rời giường, lúc này đang đi chân trần đứng sau lưng tôi. Y ôm chầm lấy tôi từ phía sau, khẽ hôn lên má tôi một cái, cất giọng áy náy: “Hoàn Hoàn, có chuyện này… trẫm thật sự rất khó xử.”

Tôi cười, nói: “Tứ lang có gì xin cứ nói, Hoàn Hoàn tuy chưa chắc đã có thể phân ưu cho tứ lang nhưng lúc nào cũng sẵn lòng nghe tứ lang giãi bày tâm sự.”

Hơi trầm ngâm một chút, y chậm rãi nói: “Trẫm đã sai người đón hai vị muội muội của nàng vào cung bầu bạn với nàng, nàng vừa lòng chứ?”

“Đa tạ tứ lang, bọn họ lúc này sống trong cung cũng đã khá quen rồi. Có bọn họ bầu bạn, thần thiếp thấy thoải mái hơn nhiều lắm.” Dừng một chút, tôi chăm chú nhìn hai cái bóng thành đôi thành cặp của mình và y trong chén trà xanh biếc. “Nghe hai vị muội muội nói cha mẹ thần thiếp cũng sẽ vào kinh ở lại lâu dài, không biết giờ đã khởi hành chưa? Từ khi vào cung đến giờ, thần thiếp đã lâu lắm không được gặp lại song thần rồi. Có lúc thần thiếp thật sự rất ngưỡng mộ Hồ Chiêu nghi vì Tấn Khang Quận chúa có thể thường xuyên vào cung thăm nom, hưởng niềm vui mẹ con đoàn tụ.”

Y đặt bàn tay lên cánh tay tôi, cất giọng hơi trầm thấp: “Điều trẫm muốn nói chính là về cha mẹ nàng… Trong thời gian tới chỉ sợ là bọn họ không thể vào kinh được.”

Lòng tôi trầm hẳn xuống, khẽ “ưm” một tiếng bằng giọng nghi hoặc. Y lại nói tiếp: “Huynh trưởng của Kỳ Tần là Quản Khê và Quản Lộ cực lực phản đối, cha anh của Tường Tần cũng đều không tán thành, dâng tấu nói cha nàng vốn là tội thần đã bị biếm đi xa, nếu vì nàng đắc sủng mà được vào cung, chỉ e người trong thiên hạ ai cũng sẽ nói là trẫm dùng người chỉ theo tình cảm cá nhân, không hợp lẽ công bằng.”

Năm xưa sau khi bình định Nhữ Nam Vương, Huyền Lăng đã tuyển vào cung bốn phi tần mới là người của các gia tộc vừa nổi lên trong triều. Đến bây giờ, nhà họ Lạc của Thụy Tần sớm đã suy bại, trong ba nhà còn lại thì nhà họ Lê của Phúc Tần cũng dần thất thế, chỉ có nhà họ Nghê của Tường Tần và nhà họ Quản của Kỳ Tần là vẫn khá có quyền lực.

Tay tôi bất giác run run, nước trà trong chén theo đó hơi sóng sánh làm chiếc bóng của tôi và y tan vỡ cả. Tôi gượng cười, hỏi: “Hoàng thượng rất để ý đến lời can gián của bọn họ ư?”

Y đưa tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của tôi. “Không phải vì mấy lời can gián đó, trẫm chỉ lo cho nàng thôi. Khi nàng về cung các đại thần đã dị nghị rất nhiều rồi, nếu bây giờ lại sinh thêm thị phi, chỉ e danh dự của nàng sẽ bị tổn hại.” Đôi mắt y lóe lên những tia sâu thẳm, tựa như ánh sáng của những vì sao giữa bầu trời đêm mịt mùng. “Hơn nữa, như thế sẽ không có lợi cho tương lai của Hàm Nhi sau này.”

Tôi lờ mờ hiểu được thâm ý trong lời nói của y, trong lòng dâng lên muôn niềm cảm khái: “Dư Hàm hãy còn nhỏ, còn có Dư Bái