
ậu đích thân tới thăm Hoàng tử và Công chúa, có Hoàng thượng ở bên thì không sao, nhưng sau này nếu chúng ta sơ sảy…”
“Không bao giờ có chuyện sơ sảy cả!” Tôi cắt ngang lời Cận Tịch: “Chúng ta đã trở về đây rồi, bất cứ việc gì cũng đều phải cẩn thận, lòng người còn đáng sợ hơn là sài lang hổ báo, hai đứa bé này lại đều là tính mạng của ta, ta quyết không cho phép bất kỳ người nào làm hại đến chúng!”
Hoán Bích im lặng lắng nghe, đột nhiên cất tiếng: “Tiểu thư đã muốn bảo vệ Hoàng tử và Công chúa, vừa rồi tại sao không nói với Hoàng thượng về người đã sai khiến lũ mèo kia để cho Hoàng thượng tra xét lục cung, như vậy chúng ta sẽ có thể kiếm cớ đẩy việc này qua Chiêu Dương điện, khiến nàng ta chẳng được yên ổn.”
Vậy sao? Tôi cười tủm tỉm không nói. So với như vậy, tôi thà để Huyền Lăng tiếp tục nghi ngờ, gặp chuyện gì cũng đều sợ bóng sợ gió, hết lòng thận trọng. Thế nhưng những lời này tôi tất nhiên không tiện nói ra, liền cất giọng uể oải: “Ta mệt rồi, đi kêu Hoa Nghi lại đây xoa bóp cho ta một chút đi.”
Q.6 – Chương 12: Chuyện Xưa Như Mộng
Tên của tiểu Hoàng tử rất nhanh đã được xác định, triều Đại Chu xưa nay vẫn luôn tôn sùng nước, lại có câu rằng “lòng dân như nước, có thể nâng thuyền, nhưng cũng có thể lật thuyền”, do đó tên của Hoàng tử được đặt theo bộ thủy, gọi là Dư Hàm. Phong hiệu của công chúa thì vốn dễ đặt, chỉ cần chọn mấy chữ may mắn cát tường là được, nhưng Huyền Lăng cảm thấy Lung Nguyệt từ nhỏ đã không ở bên tôi, về mặt con gái cảm thấy có chút hổ thẹn, thế là bèn cho tôi tự lựa chọn phong hiệu. Bộ Lễ liệt ra được bốn phong hiệu là Vinh Tuệ, Nhàn Ý, Thượng Tiên và Huy Tĩnh, Huyền Lăng cười tủm tỉm đứng bên cạnh tôi, ôn tồn nói: “Ban đầu bộ Lễ liệt ra mười phong hiệu, trẫm suy đi nghĩ lại cuối cùng chỉ giữ lại bốn trong số đó, nàng thích phong hiệu nào đây?”
Lúc này tôi đã có thể rời giường, đang khoác hờ một chiếc áo dài màu đỏ tươi đứng bên nôi mỉm cười nhìn hai đứa bé, tay cầm một chiếc trống bỏi lắc qua lắc lại chơi đùa với chúng, miệng thì nói: “Bộ Lễ đã chọn thì tất nhiên không thể nào kém được, đều như nhau cả thôi.”
Công chúa yên lặng nằm đó, chỉ tò mò nhìn chiếc trống bỏi trong tay tôi, cặp mắt đảo qua đảo lại. Nhưng Dư Hàm thì không giống thế, liên tục đưa tay ra muốn nắm lấy, bộ dạng hoạt bát, đáng yêu vô cùng. Tôi nhìn Dư Hàm, nơi đáy lòng đã không còn cảm giác lo âu nữa, tròng mắt của đứa bé này đen láy, không lẫn một tia tạp sắc nào.
Tôi nở một nụ cười trìu mến. “Công chúa tính tình trầm lặng, nhưng vị tiểu Hoàng tử này của chúng ta chỉ e sau này sẽ nghịch ngợm thôi.”
“Một động một tĩnh vừa hay. Trẫm thấy hoàng tử cứ nên hoạt bát cởi mở thì tốt hơn một chút, chứ Dư Ly lúc nào cũng có bộ dạng như ông cụ non, mặt mày nặng nề, mà cứ nhìn thấy trẫm là lại như chuột thấy mèo vậy.”
Tôi ngoảnh đầu qua nhìn y giả bộ hờn dỗi. “Tự bản thân Hoàng thượng muốn làm một người cha nghiêm khắc đó thôi, chẳng trách trẻ con lại sợ.”
“Vậy trẫm đồng ý với nàng, sau này sẽ chỉ làm một người cha hiền từ thôi.” Y cười nói: “Nàng hãy suy nghĩ xem, nên chọn cho Công chúa của chúng ta phong hiệu như thế nào đây.”
Tôi đâu nỡ dời ánh mắt khỏi hai đứa bé này của tôi, chỉ tiện miệng hỏi: “Hoàng thượng thích phong hiệu nào nhất vậy?”
“Trẫm thấy hai chữ Thượng Tiên đó không tệ.”
“Thượng Tiên Công chúa?” Tôi thấp giọng lẩm nhẩm mấy lượt, ngoảnh đầu lại cười, nói: “Huy Tĩnh cũng không tệ, chỉ có điều…”
Y cười tủm tỉm nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng: “Chỉ có điều thế nào?”
Tôi đưa tay day trán, cười yêu kiều nói: “Các phong hiệu mà bộ Lễ liệt ra chẳng qua chỉ vậy mà thôi, dù không tệ nhưng quá tầm thường.”
Huyền Lăng đọc liền mấy lượt các phong hiệu, bất giác bật cười. “Thượng Tiên? Ngẫm kĩ lại thì quả có chút tầm thường. Người ở bộ Lễ thực là một đám hủ nho, chẳng nghĩ ra được cái gì mới mẻ cả.”
Tôi cố ý thở dài một hơi. “Chẳng qua chỉ là một công chúa mà thôi, gọi thế nào mà chẳng được, chỉ cần dễ nuôi là tốt rồi.”
Huyền Lăng cụng nhẹ trán với tôi một cái, cười nói: “Nàng đúng là giảo hoạt quá chừng, rõ ràng là rất thương yêu tiểu Công chúa, thế mà còn dùng lời này để chặn miệng trẫm nữa.” Y khẽ hôn lên má tôi, nói tiếp: “Con của chúng ta thì chúng ta tự đặt tên là được rồi, nàng đã nghĩ được cái tên nào hay chưa?”
Tôi chậm rãi nói: “Tên mà Hoàng thượng đặt cho Hàm Nhi rất hay, chữ hàm này mang ý là hàm dưỡng, mong rằng thằng bé sau này sẽ có bụng dạ rộng lớn, biết khoan thứ cho những lỗi lầm của người khác.”
Huyền Lăng thoáng lộ vẻ tự đắc. “Trẫm đã phải suy nghĩ suốt năm, sáu ngày trời mới đặt được cái tên này cho Hoàng tử của chúng ta đấy. Chữ hàm này còn có ý bao trùm vạn vật, hy vọng là sau này thằng bé sẽ không phụ sự kỳ vọng của trẫm.” Dứt lời y liền khom người xuống trêu đùa Dư Hàm.
Lòng tôi bỗng thắt lại, lờ mờ đoán được tâm tư của Huyền Lăng, nhưng cũng không tiện nói nhiều, chỉ cúi đầu khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của tiểu Công chúa. Có lẽ vì ấn tượng trong lòng quá sâu đậm, tôi thấy hai đứa bé này đều có mấy phần giống với phụ thân của chúng, dáng vẻ tr