
ông phủ nhận, nghe xong liền nói lảng sang chuyện khác: “Loài rắn này đúng là lợi hại, ta chẳng qua chỉ vô ý giẫm lên người nó, vậy mà nó thiếu chút nữa đã lấy mạng ta rồi.” Ánh mắt gã sắc bén chẳng kém gì lưỡi dao găm tôi vừa vứt qua một bên, gã nhìn chằm chằm vào tôi, khóe môi chậm rãi nhếch lên: “Nàng rất thông minh, nhưng nàng có biết nữ nhân thông minh quá thì sẽ thế nào không?”
Tôi không để tâm tới việc gã thay đổi lối xưng hô với mình, chỉ khẽ xoay nhẹ chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay. “Ngươi sẽ giết ta sao? Bây giờ chẳng lẽ ngươi có đủ sức lực để giết ta? Thậm chí không cần đến vị công tử bên cạnh ta ra tay, ta hoàn toàn có thể dùng con dao vừa giết chết vợ ngươi để giết ngươi.”
Gã vẫn tỏ vẻ thản nhiên, một mực mỉm cười, vì nụ cười ấy mà những đường nét cứng cỏi trên khuôn mặt gã mềm mại hẳn đi. “Ta căn bản không muốn giết nàng.” Dừng một chút, gã nói tiếp: “Một nữ nhân vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, thường rất dễ khiến người khác có cảm tình.”
Tôi bật cười khúc khích, nhưng tiếng cười ấy lại làm khơi lên nỗi đau vừa rồi, tôi bèn cất lời tự giễu: “Vừa rồi nếu ngươi đã tỉnh, chắc cũng nghe thấy vị công tử này nói ta tàn nhẫn. Như vậy, đối với một nữ tử tàn nhẫn như rắn rết, ngươi còn dám có suy nghĩ gì quá phận không?”
Tôi cố ý nói những lời tệ hại về mình, sự khó chịu nơi đáy lòng hoàn toàn bị nụ cười trên mặt che đi. Khóe mắt liếc qua bên cạnh, tôi thấy Huyền Thanh sau khi nghe thấy những lời này, mí mắt liền nẩy lên mấy cái, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi ngoảnh đầu qua hướng khác, không chịu nhìn y nữa.
Nam tử kia ngẩng đầu, cười rộ: “Nếu một nữ tử được ông trời ưu ái cả về nhan sắc và trí tuệ, lại có cả sự tàn nhẫn, vậy sẽ càng khiến người ta dễ sinh lòng ái mộ.”
“Vậy sao?” Tôi chỉ coi như đang nghe những lời đùa cợt, đột ngột ngoảnh đầu nhìn qua phía Huyền Thanh, cố tình kích thích y, nở nụ cười rạng rỡ. “Quả nhiên mật ngọt của người này có khi lại là thuốc độc với người khác.” Không ngoài dự liệu, mí mắt Huyền Thanh lại nẩy lên lần nữa, thần sắc thoáng vẻ bi thương.
Nam tử đó thoáng sững người, sau đó liền nhìn chằm chằm vào tôi. Chắc hẳn thuốc rắn kia hết sức hữu hiệu, lúc này khí sắc gã đã khá hơn rất nhiều, vẻ tím tái gần như biến mất hẳn. Tôi để ý quan sát gã, thấy người này tuổi độ tam tuần, khuôn mặt cực kỳ góc cạnh, mày kiếm đâm ngang, đôi mắt đen láy sâu thẳm như mắt ưng, khiến người ta khó lòng đoán ra suy nghĩ trong lòng gã. Tuy gã cố ý ăn mặc theo lối công tử nhà giàu bình thường, thế nhưng luồng bá khí và sự sắc bén trên khuôn mặt kia lại không sao che giấu được, khiến người ta vừa thoáng liếc qua đã có cảm giác sợ hãi. Khóe môi gã hơi nhếch lên coi như nở nụ cười, thế nhưng trong mắt lại chẳng có nét cười nào. “Một nữ tử hội tụ đủ sắc đẹp, trí tuệ và sự tàn nhẫn, thực sự có thể khiến người ta ái mộ. Người như nàng đây, ta từng đi khắp Hách Hách mà chưa gặp bao. Do đó ta rất muốn giết chết nàng hoặc là mang nàng đi, để Đại Chu không còn một nữ tử xuất sắc như nàng nữa.”
Huyền Thanh vốn một mực lặng im không nói, nhưng khi nghe thấy những lời này, dù công phu nhẫn nại có tốt đến mấy cũng không nhịn được, bèn gằn giọng: “Vị công tử này, ngôn từ của ngươi đã có phần hơi quá rồi đấy!”
Nam tử kia thấy Huyền Thanh chỉ đứng một bên, ung dung nho nhã, rất có điệu bộ thư sinh, không kìm được lộ vẻ khinh miệt. “Ngươi có quan hệ thế nào với nàng ấy?”
Tôi vốn vẫn đang giận Huyền Thanh, lúc này được dịp liền phát tác, cười tủm tỉm, nói: “Tất nhiên chẳng có quan hệ gì rồi!” Tôi khẽ lườm Huyền Thanh một cái rồi nói với nam tử kia: “Nếu y có quan hệ gì với ta, vừa rồi khi ngươi nói ra hai chữ ‘ái mộ’ cợt nhả ta, y sẽ phải trách mắng ngươi mới đúng, làm gì còn phải đợi đến lúc này.”
Nam tử kia cất giọng thản nhiên: “Cũng phải. Có điều, ta thấy bọn nàng giống một cặp vợ chồng đang giận nhau hơn.” Tôi phỉ phui một tiếng, không thèm để ý đến gã. Gã lại cười hà hà, nói tiếp: “Nhưng ta mặc kệ nàng và hắn có phải là vợ chồng không, nàng tự chọn đi, muốn chết hay là muốn đi theo ta?”
Huyền Thanh nghe thấy lời này thì giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, toàn thân hơi run rẩy. Y không sao kìm nén được nữa, bước lên một bước đứng chắn trước mặt tôi, lạnh lùng nói với nam tử kia: “Ta không cho phép ngươi mạo phạm nàng. Vừa rồi ta có thể cứu ngươi, bây giờ tất nhiên cũng có thể giết ngươi!”
Nam tử kia ngồi xếp bằng trên nền đất, bị hơi lạnh làm sặc sụa một hồi, sau khi ổn định lại hơi thở bèn thản nhiên nói: “Tuy ngươi đã cứu mạng ta nhưng xưa nay ta đã muốn có thứ gì, nhất định phải có bằng được. Tuy chất độc trên người ta còn chưa được giải hết nhưng muốn đối phó với ngươi thì chẳng khó khăn gì.”
Huyền Thanh nở nụ cười hờ hững. “Đã như vậy, ngươi cứ việc thử xem.”
Nam tử kia hơi hất hàm một cái, ngạo nghễ nóNam nhân nhà Chu các ngươi làm gì có cái gọi là nhiệt huyết nam nhi, khí khái anh hùng. Nhìn khắp nhà Chu, người đáng lọt vào mắt ta chỉ có Nhữ Nam Vương Huyền Tế của các ngươi ngày trước, về sau y đã bị cầm tù, nghe nói Hoàng đế của các ngươi còn phải tốn một phen công sức mới xử lý được y.