
ng làn gió rét không ngừng thổi tới, khiến Hoán Bích run lẩy bẩy, nép sát vào người tôi.
Huyền Thanh đưa mắt liếc qua Hoán Bích, rồi khẽ mỉm cười quay sang nhìn tôi. “Mời nương tử quyết định, chúng ta có nên đi tiếp không đây?”
Tôi bật cười, lườm y một cái, hờn trách: “Càng ngày càng lẻo mép, thật đáng ghét!”
Tôi ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, dưới nền trời xanh biếc, ngọn núi tuyết cao sừng sững, tựa một con rồng uốn lượn tung bay. Từ trên cao ánh dương chiếu xuống, ấm áp vàng ươm, càng làm đỉnh núi toát ra một vẻ rực rỡ và thuần khiết khôn tả, tôi không kìm được phải nín thở, trong lòng nảy sinh muôn vàn nỗi niềm sùng kính.
Không rõ tại sao, tự nơi đáy lòng tôi chợt sinh ra một sự xúc động khó có thể diễn tả bằng lời, khiến tôi rất muốn lên đỉnh núi để thử cảm giác đứng ở nơi cao vót mà nhìn xuống thiên hạ. Thế là tôi bèn nói với giọng chắc nịch: “Đã tới được đây rồi, tất nhiên là phải đi tiếp. So với việc phải ngước nhìn cả đời, tự mình trèo lên mà ngắm nghía cho thỏa thích há lại chẳng tốt hơn sao.”
Tôi lấy chiếc áo lông chồn màu xám bạc đưa cho Hoán Bích, lại lấy chiếc màu tím sẫm đưa cho Huyền Thanh. Mặc chiếc áo choàng màu tím sẫm lên người, trông Huyền Thanh lại càng tuấn tú, toàn thân toát ra khí độ hiên ngang, quý phái, tựa như đi tới từchín tầng mây, vẻ cao quý không gì che giấu được. Tôi giúp y thắt nút chiếc áo choàng, mặt ngoài chiếc áo mềm mượt, bóng loáng, lướt tay qua có cảm giác vô cùng dễ chịu. Lòng tôi bất chợt mềm đi, ngước mắt nhìn y chăm chú. Vừa khéo lúc này y cũng nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ dịu dàng, làm lòng tôi càng mềm nhũn. Y đưa tay tới nắm lấy bàn tay tôi, tôi cúi đầu cười khẽ, thấp giọng nói: “Huynh làm gì đấy? Hoán Bích cũng đang ở đây kìa.”
Y nở một nụ cười dịu dàng mà kiên định. “Ta chỉ muốn dắt tay nàng, mặc kệ gió tuyết, cùng nhau đi mãi.”
Tự nơi đáy lòng tôi trào dâng một niềm ấm áp khó tả, khiến tôi cảm thấy toàn thân thư thái, tựa như đang được tắm nắng xuân.
Nụ cười của tôi nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt, tựa một bông hoa nở rộ. Tôi khẽ nói: “Được!”
Mười ngón tay của tôi và y nắm chặt, đan vào nhau. Tư thế nắm tay kiểu này chính là “Đồng tâm khấu” mà có lần y đã từng nói tới, mười ngón tay đan vào nhau, bất kể là sống hay chết cũng không tách rời.
Một tay y nắm tay tôi, tay còn lại giúp tôi khoác chiếc áo lông chồn lên người. Chiếc áo của tôi so ra thì có màu nhạt hơn của y một chút, phần đầu những sợi lông tím lác đác mấy đốm màu bạc, nhưng như thế kết hợp với màu tím sẫm của y trông lại càng đẹp đẽ hơn. Phía bên kia, Hoán Bích cũng đã mặc áo xong, ba người chúng tôi cùng đi tiếp.
Đường núi càng đi càng dốc, vì hiếm có ai tới đây nên đường đi đã dần bị băng tuyết phủ dày, tất cả ngợp trong màu trắng mênh mang. Ấy vậy mà trên con đường phía trước lại có hai hàng dấu chân rất rõ, hẳn là vừa có ai đi qua đây.
Tôi không kìm được thầm cảm thấy kinh ngạc, liền quay sang nói với Huyền Thanh: “Không ngờ lại có người có nhã hứng giống chúng ta, lại còn đi trước một bước nữa.”
Huyền Thanh cười, nói: “Như vậy cũng tốt, qua đó đủ thấy chúng ta không phải người lập dị.”
Tôi lúc này tuy đi khá vất vả nhưng vẫn cất tiếng cười vang. “Đây là chuyện thú vị biết chừng nào, sao có thể coi là lập dị được.”
Khi chúng tôi lên tới đỉnh núi thì trời đã ngả bóng hoàng hôn. Trên đỉnh núi tuy đầy băng tuyết nhưng vẫn có tùng bách vươn mình ngạo nghễ, những cành cây bị tuyết lạnh đè lên, nhìn như muôn vàn bông hoa lê nở rộ. Hơn nữa, cảnh tuyết đè tùng xanh vừa khéo trông như bạch ngọc khảm phỉ thúy, cực kỳ tráng lệ.
Trên đỉnh núi, gió lạnh rít gào, nhưng đứng ở nơi đây lại có thể nhìn thấy sa mạc vô biên vô tận trong địa giới Hách Hách, ở nơi chân trời, vầng dương đỏ rực treo giữa những hạt cát vàng bay lượn, sắc đỏ chiếu xuống uốn lượn tựa dòng sông sóng nước cuộn trào. Còn trong địa giới Đại Chu, vẫn là vầng dương ấy nhưng lại giống một viên bảo thạch màu đỏ treo cao giữa trời, xung quanh là một mảng màu xanh thuần khiết cùng muôn áng mây màu, tạo nên một khung cảnh vô cùng rực rỡ, hoa lệ, tựa gấm vóc muôn màu. Ngọn núi xanh biếc trải dài liên miên bất tận chừng như cũng bị nhuốm lên những màu sắc ấy, trở nên hết sức mê ly. Trong thành Thượng Kinh, phố chợ ồn ào, người qua lại hết sức tấp nập. Từ nơi trang viện của mấy gia đình giàu có, khói chiều vương vất bay lên, tô điểm cho vô số tường xanh ngói đỏ cực kỳ hoa lệ. Mà những gia đình đó, lúc này chắc đều đang tấu nhạc vui tươi để hưởng thụ sự giàu sang giữa chốn nhân gian.
Sự phồn hoa náo nhiệt, xa xỉ vàng son của vùng đất phía Nam thực giống như áng mây màu nơi chân trời, khiến người ta mê đắm. Nhưng phong cảnh như vậy, tôi lại chẳng có lòng dạ để thưởng thức.
Lúc này, mắt thấy đại mạc mênh mang, tà dương sắp lặn, non nước mê ly, thế gian hữu tình, tất thảy đều ở xung quanh mình, lòng tôi bỗng xúc động khôn nguôi, sinh ra một niềm hào tình tráng chí “nắm trọn giang sơn vào giữa bàn tay”.
Tôi không kìm được cất lời cảm khái: “Quả đúng là giang sơn tươi đẹp biết bao, làm ngất ngây vố số bậc anh hào. Muội dù chỉ là một nữ tử ch