
nảy lòng nghịch ngợm, bèn giật mạnh một sợi tóc trước trán y. Vì quá bất ngờ, y kêu “úi chao” một tiếng, đau đớn cau mày lại. “Gì thế?”
Tôi bật cười đáp: “Vừa rồi không phải huynh nói tóc xanh đầy đầu cũng là nỗi tương tư khôn xiết sao? Thấy Thanh lang nhiều tóc như vậy, muội mới giúp huynh nhổ đi một sợi để bớt được chút phiền não vì nỗi tương tư, vậy không tốt ư?”
Y cất tiếng cười vang, đưa hai ngón tay lại nhéo mũi tôi một cái. Chiếc thuyền quá nhỏ, tôi không có chỗ nào để tránh, chỉ đành để y nhéo mũi cho xong. Y nói: “Ai bảo tương tư là phiền não chứ. Nàng có nhổ hết mái tóc này của ta, ta vẫn đối xử với nàng như trước thôi.”
Tôi khẽ phỉ phui một tiếng, nói: “Thực không biết xấu hổ gì hết!” Còn chưa nói xong thì đã bật cười, ngã vào lòng y. Ở trong lòng y, tôi luôn ngửi thấymùi hương thanh tân, thuần khiết, dường như là mùi hương của hoa đỗ nhược bên trong chiếc túi gấm thuở nào.
Y cởi chiếc túi vải thưa đeo bên hông ra, dốc hết đám đom đóm bên trong vào giữa hai bàn tay tôi, dịu dàng hỏi: “Có thích không?”
Những con đom đóm lập lòe phát ra ánh sáng màu xanh lam lành lạnh, như những vì sao đẹp đẽ. Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. “Đã có sao sáng đầy trời rồi, muội không dám nảy lòng tham thêm nữa.”
Tiếng nước chảy nghe róc rách bên tai, dịu dàng tựa lời tình nhân rủ rỉ. Tôi nhìn đến đắm say nhưng rốt cuộc vẫn thấy không đành lòng, liền buông tay thả hết lũ đom đóm ra, nhìn bọn chúng nhẹ nhàng bay lượn xung quanh mình.
Tôi thò bàn tay vào trong vạt áo trước ngực y, rất nhanh đã tìm được chiếc túi gấm nhỏ bé kia và lấy nó ra. Chiếc túi gấm trông vô cùng tinh xảo, phần miệng có mấy sợi dây tua màu bạc đính ngọc đồi mồi, dưới ánh trăng tỏa ra những tia sáng dìu dịu.
Tôi thầm nghĩ bao năm nay hẳn y vẫn giữ gìn cẩn thận nên chiếc túi gấm không cũ đi chút nào. Cẩn thận mở nó ra, tôi khẽ nói: “Đã là vật từ bao năm trước rồi, sao huynh vẫn mang nó bên mình như thế?”
Y nhìn chiếc túi gấm bằng ánh mắt dịu dàng và tha thiết, đáp: “Tuy nó đã cũ rồi nhưng mấy năm nay, nếu không có nó bầu bạn kề bên, chắc lòng ta không cách nào bình tĩnh được.” Trong chiếc túi gấm vẫn là mấy cánh hoa đỗ nhược như trước, tuy đã khô nhưng mùi thơm thì không hề giảm bớt, bên cạnh đó còn đặt bức tranh cắt hình tôi, y khẽ cất tiếng ngâm: “Người trong núi chừ, như đỗ nhược thơm[4'>, cũng chỉ có loài hoa đỗ nhược này mới xứng ở bên bức tranh cắt của nàng thôi.”
[4'> Trích Sơn quỷ, Khuất Nguyên. Nguyên văn Hán Việt: Sơn trung nhân hề phương đỗ nhược – ND.
Ngón tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh cắt màu đỏ, đầu ngón tay như mang theo nỗi lưu luyến khôn nguôi. “Đây là muội của ngày xưa rồi!”
Bức tranh cắt này là chính tay Tiểu Doãn Tử cắt cho tôi trong đêm Giao thừa năm tôi mới vào cung, dùng để cầu phúc. Đôi tay hắn cực kỳ khéo léo, do đó tranh cắt sống động như thật.
Tôi chợt nghĩ tới một việc, không kìm được tò mò hỏi: “Có chuyện này muội vẫn luôn muốn hỏi huynh nhưng lần nào cũng quên mất… Bức tranh cắt này, rốt cuộc tại sao huynh lại có?” Nghĩ một chút tôi lại nói thêm: “Người muội gặp trong Ỷ Mai viên ngày đó không phải là huynh mà.”
Y khẽ gật đầu. “Tất nhiên không phải là ta”, rồi bèn chậm rãi kể: “Hôm đó hoàng huynh rời khỏi bữa tiệc đi tản bộ, đi tới Ỷ Mai viên thì ngẫu nhiên gặp nàng, ta không hề hay biết. Ta chỉ nhìn thấy huynh ấy lướt khướt rời đi, lại nghe nói là đi tới Ỷ Mai viên, do đó không yên tâm lắm, liền cùng Lý Trường tới đó xem thử.” Giọng của y hơi trầm thấp: “Hoa mai ở Ỷ Mai viên vốn nở đẹp nhất trong cung, năm xưa khi Thuần Nguyên Hoàng hậu vào cung, rất được hoàng huynh sủng ái, những loại hoa mai trân quý trong Ỷ Mai viên đều là do hoàng huynh cùng Thuần Nguyên Hoàng hậu chính tay trồng, để nàng ta có thể ngắm nhìn vào mùa đông. Cũng vì thế nên khi nghe nói hoàng huynh rời bữa tiệc đi Ỷ Mai viên, ta mới thấy không yên tâm, phải đích thân qua đó xem thử.”
Tôi cúi đầu cất lời cảm khái: “Nguồn cơn của biết bao việc, kỳ thực đều là từ Thuần Nguyên Hoàng hậu mà ra”, rồi lại gượng cười nói tiếp: “Thì ra ngay từ đầu, muội đã không tránh khỏi cái bóng của nàng ta.”
Y dịu dàng an ủi: “Thực ra nàng và nàng ta cũng không hẳn là quá giống nhau.”
Tôi khẽ gật đầu. “Huynh kể tiếp đi.”
“Khi ta tới Ỷ Mai viên, hoàng huynh đã trở ra rồi, còn dặn dò Lý Trường phải nhanh chóng đi tìm một cung nữ trong Ỷ Mai viên, ta nghe vậy liền biết nhất định là đã có chuyện. Khi đó, ta chẳng qua chỉ là nhất thời tò mò, thấy ý Trường đã đỡ hoàng huynh rời đi, ta liền vào Ỷ Mai viên xem thử. Ta nhớ lại việc hoàng huynh nói đã đứng nói chuyện với cung nữ đó cách một gốc cây, thế là bèn tìm tới chỗ hoa nở nhiều nhất, lại có dấu chân trên tuyết sâu nhất, sau đó liền phát hiện một bức tranh cắt được treo trên cành cây, ta đoán đó chắc là vật mà cung nữ đó để lại.”
Tôi che miệng khẽ cười. “Sao huynh lại biết ả cung nữ kia, cũng chính là Diệu Âm nương tử sau này, không phải là người trên bức tranh cắt? Huynh từng gặp Diệu Âm nương tử bao giờ chưa?”
“Gặp rồi.” Y khẽ cười một tiếng. “Ta vừa gặp đã biết ngay cô ta không phải người mà hoàng h