Ring ring
Hạt Mưa Ngày Ấy

Hạt Mưa Ngày Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329335

Bình chọn: 7.5.00/10/933 lượt.

của Hero.

“Hả…?” – Hắn đang nói gì với cô vậy?

“Mày rất muốn nhìn thấy gương mặt người hùng của mày phải không? Tao sẽ giúp mày nhé! Ra đây tự mày giở cái gương mặt nó ra đi, mày sẽ ngạc nhiên đấy.”

Hương Ly đơ người một hồi, còn gã “đại ca” đó vẫn giữ chặt Hero, có vẻ như anh không thể đi đâu được. Như vô thức cô đi về phía anh. Cô thật sự muốn biết anh là ai…

Cô đưa tay lại gần chiếc khăn bịt mặt. Bỗng ánh mắt Hero tức giận nhìn cô như không cho cô động vào mình. Cô run rẩy, không dám làm gì.

“Sao? Sợ nó à? Mày lo gì, tao đang giữ nó, nó muốn chạy cũng không nổi đâu.”

“Không…”

“Hương Ly, chẳng lẽ mày không cảm thấy lạ vì một kẻ tự xưng là “người hùng” của mày sao? Nó cứ đi theo mày như thế, dõi theo mày bất cứ lúc nào mà mày không bất an à? Chí ít cứ phải biết mặt của nó đã chứ, đúng không?”

Hương Ly dần xuôi tai theo lời của tên đó:

“Anh nói đúng, phải biết mặt…” – Cô không run sợ nữa, đưa tay lên chiếc khăn bịt mặt của Hero định kéo ra.

“Đừng…” – Giọng nói ấy tự dưng phát ra yếu ớt.

“Hero…” – Hương Ly dừng tay lại, nhìn Hero đau đớn trong đôi cánh tay rắn chắc của gã “đại ca”, đôi mắt của anh đang từ tức giận chuyển sang buồn bã và có gì đó van xin.

“Em đừng làm như vậy…” – Giọng Hero yếu dần, anh không thể nói khi bị siết cổ chặt như vậy, anh cố nắm lấy giữ tay Hương Ly lại mà không được.

Hương Ly sững sờ dừng lại, anh thực sự không muốn cô biết anh là ai sao? Cô muốn biết. Cô rất muốn biết. Và cô hoàn toàn có thể biết được ngay bây giờ. Nhưng cô không thể vì ánh mắt đó không cho phép cô làm vậy.

Gã “đại ca” điên tiết nhìn xuống Hero:

“Nếu mày không dám thì tao sẽ làm!” – Hắn đưa tay tóm lấy chiếc khăn của Hero.

“Mày quá ngu khi chỉ để ý vào một hướng!” – Bỗng có tiếng hét từ đằng sau.

Và BỐP! Một cú đấm giáng vào gáy của gã “đại ca” khiến hắn giật mình nới lỏng tay ra. Hero nhanh chóng thoát được, anh dùng cùi chỏ cho hắn một quả vào bụng đẩy hắn ngã dúi dụi. Ai nấy nhìn ra đằng sau hắn. Là Bảo Nam!

“May quá, mọi người có sao không? Tớ đang đi tìm lối ra, tự dưng gặp mọi người và hiểu được chút chuyện!”

“Bảo Nam, cám ơn cậu.” – Hương Ly mừng rỡ.

“Không sao! Tên này đâu có chú ý đến đằng sau, sơ hở tí là oánh được mà.”

“Chạy ngay đi, cậu không phải đối thủ của hắn đâu.” – Bỗng Hero nói to.

“Hả?” – Mọi người giật mình.

“Nhân lúc hắn chưa đứng dậy thì còn không mau chạy đi, mấy người nghĩ có thể đánh lại hắn sao?” – Hero nói to hơn, ra vẻ tức giận bắt buộc mọi người phải đi.

“Sao phải chạy chứ? Chúng ta đã ra đến đây rồi thì sợ gì hắn ta?” – Tú Phong chẳng tỏ ra sợ hãi gì.

Hero biết không thể lay chuyển được ý định của Tú Phong, anh lướt nhìn gã “đại ca” đang bắt đầu tỉnh lại. Một suy nghĩ đến ngay trong đầu anh, anh lao tới bế Hương Ly chạy đi. Tú Phong và Bảo Nam hét:

“Đứng lại, bỏ cô ấy xuống!”

Nhưng Hero cứ ôm Hương Ly chạy đi buộc Bảo Nam, Tú Phong phải chạy theo. Anh chạy sâu vào bên trong “mê cung”, không ngoái lại kẻ đằng sau vừa đứng dậy, khẽ sờ vết thương bị chảy máu và cười độc ác:

“Chúng mày nghĩ rằng có thể chạy được sao?”

Hắn rút ra một cái điều khiển cầm tay có rất nhiều nút bấm, lạnh lùng bấm vào nút màu đỏ.

Ầm ầm.

“Chuyện gì thế này?” – Hương Ly kêu lên.

Hero ngẩng lên nhìn rồi quay lại Tú Phong và Bảo Nam đang chạy ở đằng sau, hét to:

“Nhanh lên!!! Cửa các căn phòng sắp đóng rồi!”

“Cái gì?” – Tú Phong và Bảo Nam chạy vội đến nhưng cánh cửa vẫn không mảy lòng mà đóng xuống thật nhanh.

“Đưa tay cho tôi!!” – Hero đưa tay ra.

Cả hai vội vàng nắm lấy tay Hero.

Nhưng, đã không kịp mất rồi!

Cánh cửa sập mạnh xuống. Bảo Nam và Tú Phong theo phản xạ vội rụt tay lại để tránh bị cánh cửa đè theo cả tay. Và xung quanh, chỉ còn bóng tối om. Tú Phong tức giận đập mạnh cửa:

“Khốn kiếp, mở cửa ra!!!”

“Tú Phong, hình như toàn bộ phòng của cái mê cung này bị đóng cửa hết!” – Bảo Nam kêu lên.

“Cái gì???”

***

“Chuyện gì thế này? Sao lại tối om vậy?”

Lão Trọng cười khẩy:

“Cậu chủ bấm nút sớm quá đấy.”

“Bấm nút?”

Lão giơ lên một cái điều khiển:

“Chỉ có tao và cậu cả là có chiếc điều khiển này, nó dùng để điều khiển hệ thống cửa của toàn bộ nhà. Cửa được thiết kế rất tinh vi, chỉ cần bấm cái nút đỏ thì mọi cửa đều sẽ đóng sập, cứ việc chết dần chết mòn trong nơi này, haha!!!”

“Các người quá thô bỉ! Mau đưa cái đó đây!!” – Hương Anh lao đến.

“Chúng mày đâu!”

Từ trong bóng tối hai tên vệ sĩ lù lù xuất hiện nhanh chóng áp đảo Hương Anh và Thiên Duy, trói họ vào chiếc cột trong phòng.

“Cứ giãy giụa đi, vô vọng thôi. Chúng mày sẽ chết ở đây hết.”

Gã đàn ông cất tiếng cười hài lòng.

***

“Chết tiệt, làm sao ra được bây giờ?”

“Tú Phong, đừng nóng. Không thể dùng sức được. Tìm xem trong này có chỗ ra được không.”

“Tối om thế này tìm sao được?”

“Điện thoại đâu? Đưa tớ mượn!”

“Ừ đây, sao không nghĩ ra nhỉ?”

Trong này không có tí sóng nào, cũng may là điện thoại Tú Phong chưa hết pin chứ nếu không chắc Bảo Nam chẳng tìm được gì. Bảo Nam lò dò soi chiếc cửa chẳng có lấy một lỗ khoá hay cái gì cả. Bỗng cậu va phải cái gì đó dưới chân. Bảo Nam cúi xuống:

“Cái gì đ