
an đến kinh doanh. Mọi cử chỉ của anh hai đều rất lịch thiệp, thiết nghĩ khi ba còn trẻ chắc cũng như vậy.
“Thế chẳng lẽ không còn ai khác sao? Để chị còn biết đường trả lời cho cô thiên kim đó?”, Cách Lạc Băng chưa từ bỏ ý định. Tôi thu ánh mắt lại, nhíu mày suy nghĩ: “Chuyện tình cảm vẫn phải do duyên phận. Con trai của dì lại càng không có hy vọng gì. Giang Phong đó tuyệt đối là một công tử đào hoa, ai dính vào người đó sẽ đau khổ. Dù là một nhân tài, sự nghiệp thành đạt nhưng người phụ nữ nào sẽ là đối thủ của anh ta chứ?
“Vậy con của cậu em thì sao?”
“Chị muốn nói tới Viêm Ân hả?”. Tôi lắc đầu,”Xin tha, cậu ta chỉ hơn em có 1 tuổi, sao chị tính giới thiệu bạn gái cho cậu ấy sớm như vậy chứ? Nếu cậu mợ mà biết thì sẽ làm thịt em mất!”. Cậu Quân Hạo là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, mợ An Tiểu Đóa lại còn là bác sỹ phẫu thuật não khoa nổi tiếng không kém, hai người họ dạy con cực kỳ nghiêm khắc, làm sao mà cho con mình tiếp cận với những mớ lộn xộn đó chứ?”
Cách lạc băng kêu rên một tiếng,”Nhưng em còn một người cậu khác cơ mà?”
Chị ấy muốn nói đến cậu Tiêu Diệp Lỗi, nghe thế tôi không nhịn được cười,” Nhìn chị như là muốn chết vì tuyệt vọng vậy, con lớn nhất của cậu ấy còn mới được có mười tuổi thôi!”
Cậu Tiêu Diệp Lỗi kết hôn rất muộn, nghe nói năm đó cậu kỳ thật cũng sở hữu cổ phần trong công ty, cũng không biết vì sao cậu say mê với công việc như vậy mà lại chủ động rời khỏi công ty, sau đó cậu ra nước ngoài, nhiều năm như vậy, tôi cũng chỉ gặp cậu có 2 lần, chỉ cảm thấy là hình dáng của cậu rất quyến rũ, mà không hiểu sao lại kết hôn muộn như vậy.
Cách Lạc Băng mở to mắt, lắc đầu, bộ dạng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Tôi bưng miệng cười, huých tay chị,”Chị vẫn cứ lo chuyện bao đồng cho người khác, sao không quan tâm đến bản thân mình đi?”. Trong đám người, có một ánh mắt thâm thúy, còn lộ ra vài phần say đắm, tôi tin rằng ánh mắt đó hướng về Cách Lạc Băng.
Chị không để tâm thấy điều đó, trừng mắt nhìn tôi, “Em còn chưa yêu ai, thì chị làm sao mà yêu ai được?”
Tôi hắng giọng, nếu bình thường thì đã đôi co lại với chị, nhưng lúc này lại tốt bụng nhắc nhở chị: “E là việc lập gia đình không phải do chị mà được, chị nhìn qua bên kia xem, chị thấy người đó sao?”
Chị âm thầm nhìn theo ánh mắt tôi, nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi lại quay lại ngay, mai má bỗng dưng ửng đỏ, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp hơn.
“Anh ta là ai vậy?” Tôi trêu chọc thấp giọng hỏi.
“Anh ta ……” Chị ấy thực sự lắp bắp, cắn môi: “Anh ta là Lăng Triệt, em có nghe nói qua bao giờ chưa?”
Tôi lắc đầu.
“Không có gì, chỉ là hay xem tin tức về kinh doanh thì biết thôi.” Chị nhìn tôi bất đắc dĩ, “Anh ta là người thừa kế tập đoàn Lăng Thị.”
Tôi liếc mắt qua một chút, cố gắng làm mặt tỉnh bơ, khi đó trong ánh mắt anh chàng kia lộ rõ vẻ si mê, mà có vẻ là người không dễ bị bắt nạt, làm tôi liền giả bộ làm động tác kề tai chị thì thầm như những người bạn thân thiết với nhau, thực tế lại có chút lo lắng: “Chị đã từng tiếp xúc qua với người đó sao?”
Ánh mắt đó vẫn dừng trên người chị, có lẽ không có ý định ngừng lại.
Ai ngờ Cách Lạc Băng nhẹ nhàng lắc đầu, “Chị không biết anh ta, em không phải là không biết tính chị, những người như thế này chị chưa bao giờ chủ động tiếp xúc, nhưng khoảng thời gian này chị thấy anh ta là lại phải điều tra, không ngờ lai lịch anh ta lớn đến vậy.”
“Chị không ngây thơ đến mức không biết rằng anh ta theo dõi mình chứ?” Tôi nghiêng đầu nhìn chị cười khẽ:”Là chị hồ đồ rồi, em chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết anh ta có tình ý với chị.”
“Đừng nói bừa.” Chị vội vàng bịt miệng tôi, hai má đã có điểm phiếm hồng.
“Hả, chị đỏ mặt kìa! Là người này hay còn ai khác làm chị đỏ mặt đây?” Tôi nhìn về một hướng khác, bô bô nói, chị lướt qua, ánh mắt chạm phải ánh mắt của một anh chàng khác.
Chàng trai kia cũng có một vóc dáng nổi bật, nhưng điệu bộ lại có chút nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, khác với ánh mắt say đắm của Lăng Triệt, trái lại tạo cảm giác của một chút xa lánh khó gần, nhưng lại làm người ta khó kìm được ý muốn gần gũi.
Anh ta là ……?
Có chút ấn tượng.
Cách Lạc Băng bỗng giật mình, hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó thu lại ánh mắt, không nói gì, quay đầu lại, trong mắt lộ ra một tia suy nghĩ, tôi thấy rõ ràng là anh chàng kia nhìn chằm chằm vào chị không chớp mắt, không có ý định ngừng lại.
“Chị sao vậy?” Tôi tò mò hỏi.
Chị nhẹ nhàng lắc đầu, gần như thì thầm, “Lạ thật, không hiểu sao chị thấy hai người đàn ông này rất quen, cảm giác thực sự là kỳ lạ.”
“Hay là chị đã từng gặp họ rồi lại quên?”
“Chị nghĩ là chưa.” Chị ấy chắc chắn.
Tôi nhún vai, cũng có thể, nếu thực sự có hai chàng trai xuất sắc như vậy xuất hiện trước mắt thì làm sao mà quên được? Chỉ có điều nhìn Lăng Triệt, rồi lại nhìn anh chàng kia, nhìn mãi cũng ra được chút manh mối, bất giác kéo tay Cách Lạc Băng: “Chị có phát hiện ra, hai người này rất giống nhau không, hơn nữa…” Tôi cắn chặt môi cố gắng nghĩ.
Cách Lạc Băng quét mắt sang bọn họ một cái, thấy dáng vẻ của tôi lâm vào trầm tư, liền hỏi: “Hơn nữa làm sao?”
Lông mày đang chau lại của tô