
nghĩ mày xứng đáng sau bao nhiêu đau khổ gây ra
Anh bỏ đi cái hình tượng lịch sự điềm đạm vốn có của mình, bao nhiêu u uất đè nén trong lòng anh đem ra trả hết cho hắn. Anh luôn tình nguyện đứng phiá sau để chúc phúc nó và hắn vậy mà hắn lại…
Cô ôm con khóc lóc cầu xin cả hai dừng lại nhưng không ai thèm nghe cô nói, hắn và anh cứ như bị điên,bị say máu mà lao vào đánh nhau tới tấp,giống như nếu không có người ngã xuống thì sẽ không ngừng lại. Shop của cô cũng bị hai người làm tanh banh, cô vội bế con đặt trong nôi, rồi chạy ra ngoài, vừa thấy hắn tung đòn định đánh anh, cô nhắm mắt lao vô đỡ, hắn và anh bị cô làm bất ngờ mà hạ hoả dừng tay
– Jessi em làm gì thế – anh đỡ lấy, xót xa nhìn cô, hắn ra đòn với anh nào có nhẹ tay, cô là con gái mà chịu một đòn như thế…
– Em mới là hỏi hai người đang làm gì, – cô cố gắng đứng dậy, nhìn thẳng hắn – Nguyên tổng anh hiểu lầm rồi, người Jack yêu luôn luôn là Moon, đứa trẻ đó là con tôi Jack chỉ tình cờ gặp mẹ con tôi nên giúp đỡ, anh đừng hiểu lầm…..
– Không cần phải giải thích với hắn – anh bực tức
Không thèm để ý lời anh, nhìn hắn cô nói tiếp
– Jack chỉ nhận làm cha đỡ đầu của con tôi thôi
Tuy cô nói thế, nhưng ánh mắt hắn nói rõ một điều hắn không tin lắm những gì cô nói, tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng hắn thấy được rõ ràng tình cảm của anh và Cún rất tốt vả lại bé khá giống anh ( sao con ông ông không thấy giống ông nhỉ haizz)
– Đừng để tôi tìm được bằng chứng anh phản bội cổ, nếu không tôi sẽ không tha cho anh và cả người phụ nữ đó
Hắn nhìn anh rồi buông một câu đe doạ, xốc lại quần áo hắn lên xe đi tiếp, không thèm nhìn xem phản ứng của anh.
Anh tức giận đá phăng cái chậu hoa kế bên, nếu hôm nay không có cô thể thật sự giữa hắn và anh phải có người nhập viện rồi. Anh quay sang hỏi thăm cô, rồi đi vào nhà lấy hộp cứu thuơng sơ cứu. Cún thì đã ngủ tự bao giờ, cả hai nhìn con tự nhiên phì cười ( bó tay bé Cún ùi, người ta đánh nhau còn bé vô tư đánh giấc)
…………
Hắn để xe cho người ta rửa rồi một mình đi bộ vào thăm mộ Nhã Phương, (lúc hắn ghé mua hoa là để viếng mộ ấy )
Hắn thấp nhang cho Nhã Phương xong liền buớc đến bên “cây Phong Linh” vừa tới đã giật mình với cảnh tượng truớc mắt, điều hắn không ngờ tới……
Cảnh tượng năm đó lần nữa tái hiện lại, đúng nơi đây, đúng vị trí này hắn nhìn một thiên thần… đang ngủ. Hiện tại hắn cứ như thế đứng sững người nhìn nó “thoải mái” tựa vào “cây Phong Linh” ngủ, nhưng sao lần này hắn thấy nó quá mỏng manh, yếu ớt chứ không có nét tinh nghịch sống động như năm đó.
Đưa tay vuốt nhẹ gò má gầy gò có phần tái nhợt của nó, có gì đó lại nhói đau trong lòng hắn. Có phải nó như hôm nay là một tay hắn gây ra?
– Nhóc, đừng buồn nữa, anh luôn tin em biết không? Nơi đây vẫn là nhà em dù anh có sánh vai cùng bất kì cô gái nào khác, hãy tin như thế
Hắn nhẹ nâng tay nó đặt lên vị trí trái tim mình nhìn nó hắn thấy đau lắm càng nhìn càng đau hơn. Số phận sao cứ đùa giỡn với hắn và nó, tại sao để cả hai gặp mặt rồi yêu nhau nhưng tới lúc tưởng như là hạnh phúc trong tay thì lại cách xa. Nếu đã xa sao còn gặp lại, sao trong lòng lại còn vướng vấn nhau? Nếu trên đời có thuốc quên thì có phải sẽ tốt hơn cho cả hai?
– Nếu có thể lần nữa quay lại để lựa chọn, em biết không anh sẽ vẫn là yêu em, nếu ai đó muốn anh quên em hay muốn xoá bỏ kí ức em trong anh anh… sẽ giết kẻ đó, vì nếu một lúc nào đó nhớ lại anh sẽ càng đau hơn.. và anh sẽ biết rằng anh đã mất một khoảng thời gian không yêu em..
Lời của hắn cứ như làn gió thì thầm bên tai nó, một giọt nước mắt không ở yên mà chạy ra từ hốc mắt của hắn rơi xuống tay nó. Nó cựa mình tưởng như tỉnh giấc, làm hắn lo cuống cuồng nhưng nó chỉ xoay nhẹ người mỉm cười…. rồi ngủ tiếp ( bó tay nó rồi lỡ không phải hắn mà là tên nào đó…thì sao trời? )
Hắn thật sự bị nó doạ đến đổ mồ hôi hột luôn, “ sao cái tật này của em mãi không sửa thế?” hắn phì cười nhìn nó.
…………
Trong mơ màng nó cảm giác được có ai đó vuốt má nó, nói chuyện với nó hơi thở của người đó, mùi hương ấy đều rất quen thuộc nhưng nó không tày nào mở mắt ra được. Cả tuần rồi nó mất ăn mất ngủ, không biết có phải đến đây dễ chịu quá nên lăn ra ngủ khì hay không nữa, “tiếng bước chân? Hình như người đó định đi, đừng đừng đi mà”
– Đừng đừng điiiiiiii – nó chợt tỉnh giấc hét toáng lên
– Em mới tới, sao mà đi được? chị sao thế – Du Thanh khó hiểu nhìn nó
Nó nhìn cô rồi chạy ra nhìn xung quanh, 4 bề vắng lặng không có ai ngoài nó và Du Thanh, khẩn trương chạy đến bên cô hỏi dồn
– Lúc em tới đây có thấy ai không? Có ai ở bên cạnh chị không? Có không…?
Du Thanh nãy giờ cứ ngơ ngác nhìn nó như mới từ sao hoả rớt xuống, rõ ràng là hẹn cô mà từ lúc cô đến tới bây giờ nó cứ tìm kiếm rồi hỏi han ai đó mà chính nó không biết.
– Chị sao thế? Em có thấy ai đâu? Có phải chị ngủ mơ không?
Cô lo lắng nhìn nó, còn nó thì cứ lắc đầu liên tục không biết là ý gì nữa “Gia Tùng là anh đúng không? Em ngửi thấy mùi hương của anh mà, sao không đánh thức em, sao không chịu gặp em” nó như thân cây non bị bẻ gãy khuỵ người xuống, nước mắt ở đâu cứ thi