Snack's 1967
Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh

Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324431

Bình chọn: 8.5.00/10/443 lượt.

g mừng thầm vì nghĩ nó đã nghĩ thông rồi.

– Chị định đi đâu hả?

– Chị có việc muốn ra ngoài một chút

– Em đi cùng chị

– Phải đó để Thanh đi với con.. – ôn Vương dè dặt đề nghị

– Chị không sao, em đang mang thai đừng có suốt ngày chạy theo chị, yên tâm đi – nó nhìn cô kiên nghị đáp

Cô không thể lay chuyển được ý định của nó, đành dặn nó cẩn thận rồi để nó đi, nó bắt taxi chứ không chịu để tài xế chở đi.

Nó hít một hơi thật sâu, đưa tay bấm chuông cửa, dù đã cố gắng không được hồi hợp hay run rẩy nhưng sao tay nó vẫn không nghe lời , phải nắm thả mấy lần nó mới đủ bình tĩnh. Vì nơi nó đang đứng là biệt thự nhà họ Nguyên, là nơi mà nó đã ở một khoảng thời gian, tuy không dài nhưng với nó nơi đây quá nhiều kỉ niệm ngọt ngào với hắn.

– Chào cô, cô tìm ai ạ? – một cô hầu gái trẻ, chắc là mới vào làm vì nó không thấy cô ta trước đây

– Tôi muốn gặp …

– Là ai thế tiểu Huệ – tiếng một người đàn ông có tuổi hỏi cô gái, vừa hỏi vừa bước tới

– Dạ…

– Chú – nó cất tiếng gọi quản gia

– Thiếu… thiếu.. – quản gia nheo mắt nhìn nó vì tuổi đã cao mắt kém đi nhiều, khi nhận ra là nó ông cứ lắp ba lắp bắp nhìn nó, ông từng rất yêu mến nó, kể cả lúc này nhưng…

– Cháu muốn gặp anh ấy

Quản gia giương đôi mắt buồn nhìn nó, rồi lại nhìn đồng hồ trên tay mà vẫn không trả lời nó. Ông thở dài rồi mở cổng cho nó vào, ông thật là không biết phải làm sao với tình huống này, đành để người lớn nhất trong nhà này xử lí .

Nó theo ông vào nhà, mọi thứ vẫn như cũ không có gì thay đổi làm cho nó cảm thấy hình như mới hôm qua thôi nó còn ở đây.

Bước vào phòng khách người nó gặp không phải là hắn ( nó nghĩ hôm nay chủ nhật hắn sẽ ở nhà ) mà là

– Bà.. Không Nguyên lão phu nhân

– Là con sao? Ta đã luôn chờ con quay lại – tuy bà của hắn đã cao tuổi nhưng vẫn còn rất minh mẩn

– Nguyên..

– Từ lúc nào con lại khách sáo với ta? – bà mặt giận nhìn nó

– Con xin.. xin lỗi bà – nó chạy tới quỳ bên chân bà ôm lấy chân bà khóc nấc

– Con ngoan, sao tới lúc này con mới quay lại, ta và Gia Tùng luôn chờ con, sao con lại…

Bà cũng ôm lấy nó, tay vỗ trên lưng nó, bà tuy già nhưng vẫn có thể nhìn rõ được tâm tư của nó và hắn. Nhưng mọi việc trớ trêu thế này,bà thương cho hắn và nó nhưng bà phải làm sao mới gíup được cả hai?

Bà và nó nói rất nhiều chuyện nhưng hầu như đều liên quan tới hắn, bà cũng nói cho nó biết vì sao hắn phải lấy người con gái hắn không yêu. Nghe xong nó như chết lặng đi, người con gái đó vì hắn mà gần như mất đi đôi chân, vì hắn mà mạng cũng chẳng cần. Còn nó nó đã làm được gì hay chỉ toàn mang đau khổ cho hắn, so với cô ấy nó chả là gì cả, nó không cò tư cách giành lại hắn, thật sự nó nên bỏ cuộc sao? Nên từ bỏ hạnh phúc này, có lẽ vậy, nó và hắn không thể nào làm ngơ trước nỗi đau khổ của người khác để bước đến hạnh phúc.

– Bà ơi, con hiểu rồi, anh ấy là đàn ông điều anh ấy làm là nên, con không níu kéo nữa, con chuẩn bị về Anh với gia đình, bà gửi lời chúc mừng của con đến anh ấy giúp con – nó lau khô nước mắt nhìn bà

– Con ngoan, kiếp này hai con không duyên phận, kiếp sau nếu có gặp được nhau thì hãy quý trọng nhau, đừng đánh mất nhau nữa – bà xót xa nhìn nó

Đứng dậy cúi chào bà , nó bước ra về mà lòng trịu nặng nhớ về hắn, liệu hắn có vui vẻ không? cuộc sống hôn nhân của hắn sẽ hạnh phúc không? “anh à, hay quên.. và yêu cô ấy nha anh, hãy sống hạnh phúc, xin lỗi..” nó cũng phải tập quên hắn, có như thế cả hai mới có thể hết lòng với người bên cạnh.

Từ bỏ! nó đã quyết định từ bỏ, vậy câu chuyện của nó và hắn có phải đã chấm dứt, có phải cả hai đã không còn đường quay lại?????????????

– Thiếu gia, Hạ Quỳnh tiểu thư hai vị mới về! – tiếng của quản gia như cố ý nói to cho ai đó nghe thấy

Vì nó mới định đi chưa kịp đi thì hắn đã về tới, lại còn có cả nhỏ nữa. Thật ra hắn đã xin phép gia đình nhỏ cho nhỏ chuyển tới đây để hắn tiện chăm sóc và cũng như làm quen hoàn cảnh trước khi đám cưới.

Vừa nghe nói hắn về tới, nó như không còn chút dũng khí hay sức lực nào chợt khuỵ xuống

– Đồng, con sao thế – bà vội đỡ lấy nó

Nó vội trấn tỉnh lắc đầu ra hiệu không sao, nhìn bà cười gượng gạo, cùng lúc đó nghe thấy tiếng hắn

– Chú, lần sau chú nên gọi là thiếu phu nhân, không nên…

– Anh à! Không sao, chú chưa quen thôi mà – tiếng nhỏ nhẹ nhàng vang lên, như cơn gió mát lúc trưa hè oi ả

Hắn không nói gì, lẳng lặng đẩy nhỏ vào trong nhà, ( nhỏ phải ngồi xe lăn)

– Nội ơi tụi con mới….

Câu nói của hắn chưa kịp thoát ra hết đã bị dội ngược vào trong vì hắn nhìn thấy một dáng người quen thuộc (vừa nhìn hắn đã biết là ai ) đang đứng xoay lưng ra cửa bên cạnh bà mình. Các mạch máu của hắn như bị đông cứng lại, gương mặt có nét vui mừng thấy rõ nhưng nhanh chóng thay vào sự bàng hoàng đau khổ. Nhỏ thì không nhận ra nên hơi khó hiểu nhìn hắn

– Sao vậy anh? – nhỏ ngước nhìn hắn đang đứng hình- nội ơi nhà mình có khách sao ? – nhỏ quay sang bà hắn hỏi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên

Nhưng câu nói nhẹ nhàng đó của nhỏ như kim đâm vào tim nó nhắc nhở nó, nhỏ mới chính là nữ chủ nhân ở đây, và ở nơi này nó chỉ là một người khách, m