Old school Swatch Watches
Hạnh phúc đơn giản là ta được bên nhau

Hạnh phúc đơn giản là ta được bên nhau

Tác giả: lilynguyen

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322435

Bình chọn: 7.00/10/243 lượt.

g như thế nào?

-Cũng khá tốt- Chỉ cần không có tên kia là được.

-Nếu có việc gì thì cứ tìm anh, đừng có mà nóng nảy quá đấy.

-Hì, anh cũng biết là em hành động trước khi suy nghĩ mà.

-Anh biết, vì thế mẹ mới để em học ở đó để anh tiện chăm sóc em đấy thôi.

-Nhưng em học trường cũ cũng được mà.

-Em không thích học cùng trường với anh sao?

-Em không có ý đó mà.

-Vậy là được rồi.

Minh xoa đầu nó, trên gương mặt thoáng nở nụ cười. Tính tình của nó anh biết rất rõ, tuy trông bên ngoài thì rất lạnh lùng, không màng đến người khác, nhưng thật ra con người Mai rất nóng nảy, ai mà đụng tới người bên cạnh nó thì chắc khó yên thân.(Đừng quên nó có võ đấy). Do đó lúc nào anh cũng phải để tâm đến nó, với cái tính cách ấy không sớm thì muộn nó cũng gây họa.

-Anh à, trường của anh rốt cuộc có học sinh nào bị tâm thần không?

-Hả??? Em đang nói gì thế?-Minh ngạc nhiên.

-Không có gì, chỉ là em gặp phải một kẻ hơi có vấn đề về thần kinh, lúc nào cũng nghĩ mình là nhất.

-Ai vậy?

-Em cũng chẳng biết nữa, cậu ta ngồi cạnh em.

-Ngồi cạnh em… À mà em học lớp 11A2 phải không?

-Vâng ạ.

Minh cười khổ, vậy là anh biết người nó nói đến là ai rồi đấy. Chẳng còn ai ngoài Hoàng, hotboy của khối 11 đẹp trai, là một tay sát gái chuyên nghiệp. Thế nhưng sao nó lại không nhìn theo hướng đó nhỉ? Không biết là tốt hay xấu đây.

-Thôi muộn rồi, ta về đi anh.

-Ừ, về thôi.

Minh đứng dậy rồi cùng nó đi về nhà.

Trên đường đi về, một cảnh tượng mà nó căm ghét lại lần nữa đập vào mắt. Có một cậu thanh niên đang đi cùng một đám con gái, trông bọn họ vô cùng vui vẻ nhưng sao đáng ghét quá đi mất. Mai rất ghét những kẻ lăng nhăng, họ chỉ làm cho người khác mệt mỏi mà thôi.

-Anh ơi, ta đi nhanh lên đi.

-À, ừ.

Nó cố tình đi thật nhanh lướt qua đám người đó và lúc đi ngang hàng họ, nó phát hiện ra một điều là trái đất sao thật quá nhỏ bé, người thanh niên bên kia chẳng phải là cái tên tâm thần ấy sao.

-Em sao thế?- Thấy thái độ Mai có vẻ lạ, Minh bèn hỏi thử.

-Lại gặp phải cái tên tâm thần kia.

-Ai?

-Bên kia kìa.-Mai hất mặt qua bên phía kia.

Minh chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, anh đã quá quen với điều đó rồi, hơn nữa cũng chẳng liên quan nên không cần quan tâm.

-Lúc nãy em nói cậu ta đấy hả?- Dù biết nhưng anh vẫn cố tình hỏi.

-Vâng ạ.

Mai thành thật kể lại hết từ đầu đến cuối chuyện xảy ra hôm trước giữa nó và cậu ta trên lớp.

-Cái gì, em tát cậu ta sao?- Minh ngạc nhiên.

-Vâng ạ.-Nó gục đầu.

-Em lại nóng nảy quá rồi.

-Tại cậu ta trêu chọc em trước đấy chứ.

-Cũng đúng, dám động vào em gái anh thì bị ăn tát là đúng. Nhưng lần sau đừng có hành động như vậy, em biết chưa?

-Vâng ạ.-Nó cúi đầu.

-Thôi, không sao đâu, em còn có anh đây mà.

-Em biết, anh lúc nào cũng tốt với em cả.

-Bỏ qua chuyện đó đi, về nhà ăn cơm nào.

Nó và anh lại vui vẻ cùng nhau về nhà.

Chương 3: Rắc Rối

Đang là giờ ra chơi nên lớp khá ồn ào, tuy vậy nó vẫn ngồi một chỗ chú tâm vào đống bài tập trên bàn. Bên cạnh nó, Hoàng đang nằm trên bàn ngủ. Không hiểu cậu ta học hành kiểu gì mà lúc nào cũng nằm ngủ trên lớp, nhìn thật đáng ghét.

Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một đám nữ sinh bước vào trong lớp, không khí trong lớp lập tức yên tĩnh lạ thường làm Mai có phần chú ý. Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của một nữ sinh đứng ở trước mặt.

-Mày là Mai, học sinh mới phải không?

-Đúng.-Nó trả lời vô cùng ngắn gọn.

-Đi theo tao.

-Tại sao?

-Nếu không mày sẽ phải hối hận.- Cô ta đe dọa.

-Được thôi.

Mai không hề tỏ ra sợ sệt mà vô cùng bình thản làm mọi người khá ngạc nhiên. Hoàng ngẩng đầu lên nhìn rồi thoáng nhếch mép, hành động rất nhanh nếu không để ý thì sẽ không thấy được nhưng nó đã nhìn thấy.

“Để đám bạn gái của mình trả thù ư, cũng được tôi đã không muốn gây chuyện, là cậu gây sự trước đấy nhé”- Mai thầm nghĩ rồi đi cùng bọn họ.

Tại nhà kho.

-Muốn gì?- Nó lạnh nhạt cất tiếng.

-Tại sao mày dám tát Hoàng hả? Mày biết làm vậy đáng chết lắm không.-Một nữ sinh lên tiếng.

-Ồ, một người con trai mà bị con gái tát nghe có vẻ thú vị đấy, người con trai đó ắt hẳn chẳng có bản lĩnh gì mới bị đánh dễ dàng như vậy.

-Thật không biết tốt xấu, còn dám nói như vậy.

-Biết thế này thì…

-Thì sao?

-Thì tát thêm vài cái nữa cho cậu ta khỏi ra đường luôn thì hay biết mấy.

-Mày mà dám đụng vào Hoàng thì bọn tao sẽ không để mày yên đâu.

-Là cậu ta chọc giận tôi trước, đâu liên quan gì đến mấy người.

-Chuyện của Hoàng cũng là chuyện của bọn tao, mày đụng tới Hoàng là đã đụng đến bọn tao.

-Vậy sao?- Nó mỉm cười chế giễu- Trung thành làm sao?

-Hừ, để tao cho mày biết thế nào là lễ độ.

Một đám con gái xông lên, tính lấy đông ức hiếp ít đây mà, nhưng nó không hề dễ ức hiếp đâu nha.

-Khoan.

-Sao thế, sợ rồi à?-Nữ sinh kia cười nhìn nó.

-Không phải thế, chỉ là nếu tôi làm các cô bị hỏng mất nhan sắc thì đừng có trách đấy nhé.

-Mày… Xông lên đi.

-Tôi nói trước rồi đấy.

Tuy nói vậy nhưng Mai cũng chỉ né đòn và tự vệ là chính chứ cũng không muốn đánh bọn họ. Nó chơi đúng