Ring ring
Hàng Xóm Bá Đạo

Hàng Xóm Bá Đạo

Tác giả: Gấu động kinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324733

Bình chọn: 9.00/10/473 lượt.

siết mạnh hơn. Phong đưa ngón tay luồn vào trong mái tóc Thư, tì cằm lên trên đỉnh đầu nó:

– Thì ý tôi là tại sao cậu lại chạy về phía anh ta?

– À, tớ…tớ trả cái áo này…

Phong nhìn áo khoác trên tay Thư, gã nhíu mày túm lấy vứt sang bên đường rồi cúi xuống, ôm sát hai má nó:

– Thư nghe rõ này! Cậu không được có tình cảm với thằng cha đó bởi vì tớ rất rất rất thích cậu. Cậu không thích tớ thì cũng mặc kệ!

Thư lặng thinh, nó không dám tin vào những gì mình vừa nghe, phải cố lắm mới có thể thốt ra thành lời:

– Cậu…nói thật!?

Phong khẽ gật đầu:

– Ừ.

– Không phải giả?

– Ừ.

– Có nghĩa là thật?

– Ừ.

– Cho nên không phải giả? Vậy chị gái tên An gì đó thì sao?

– Hừm… – Phong đưa tay lên vội vàng che miệng Thư lại – Cậu không thích thì cũng đừng hỏi xéo kiểu đó. Về An, chị ấy là con riêng của bác ruột tôi, sản phẩm của một chuyến đi Đức trở về. Còn cậu, cậu không cần nói thêm gì cả! Không ai ưa nổi tôi, thì cậu phải ưa cho nổi. Đây là tỏ tình lần một, sẽ còn lần hai, lần ba. Cho đến khi nào một là cậu thích tôi, hai là tôi không thể tỏ tình được nữa thì thôi. Đời, còn sống dài thì còn bám dai. Do đó, giờ tôi không muốn nghe gì cả, cậu từ chối tôi cũng không muốn nghe!

Nói đoạn, Phong quay phắt người mà bước đi, Thư ngơ ngác gọi theo tiềm thức:

– Này Phong! Tớ…

Lời nói còn chưa dứt thì đã bị tiếng quát tháo át đi:

– Im miệng! Cậu không hiểu tiếng người à?!

Vừa nói, Phong vừa bước tiếp, không thèm ngoái lại lấy một cái. Thư tức mình, nó rút chiếc giày thể thao dưới chân, giương lên, ném thẳng về phía Phong, kèm theo đó là âm thanh la ó lanh lảnh:

– Đứng lại, đồ ngu!

Cộp!

Chiếc giày phi vút một đường đẹp mắt rồi trúng ngay đầu Phong. Gã quay người lại, bất mãn làu bàu:

– Cậu làm quái gì…ưm…?

Thư từ lúc nào đã chân giày, chân tất chạy lên, vòng tay kéo cổ Phong xuống, dùng môi mình để chặn lại lời nói của gã.

Mất thăng bằng, cả hai ngã nhào trên mặt đất. Phong cả người cứng đờ lại, cánh tay đưa lên vẫn dừng lại ở giữa khoảng không. Vẻ mặt cứng nhắc, khó tin chuyện gì đang diễn ra lúc mày.

Thư rời môi Phong ra, nó chống tay lên mặt đất, nhìn thẳng vào trong mắt Phong:

– Cậu…đồ ngu! Haiz! Tớ cũng ngu, chúng ta là những đứa ngu!

– Huh!? – Phong nghệt mặt ra – Là sao…

Thư lại lần nữa chặn họng Phong bằng một nụ hôn rồi cười ranh mãnh:

– Từ lâu rồi…tớ cũng muốn tỏ tình với cậu từ lâu rồi! Chẳng qua, tớ không đủ dũng khí.

– Tỏ tình…với tớ?

– Ừ, không cho ý kiến!

– Thật? – Gã vẫn trố mắt ra.

– Hừm, nói một câu tớ hôn một cái, cứ từ đó mà tính giới hạn số câu sẽ nói!

– À…tớ nói một ngàn câu nhé?

Thư nghe nói thế, bĩu môi khinh bỉ:

– Xí, trò này không áp dụng được với cậu. Hừm, ứ chơi nữa, tớ vào nhà đây!

Thư hơi đỏ mặt, bật phắt dậy phủi phủi quần áo. Phong cũng nhổm dậy theo nhưng bị nó nhặt chiếc giày lên, quật ột phát lại đập đầu xuống đất.

Sau đó. Thư xỏ giày vào chân, hí hửng huýt sáo chạy tót vô nhà.

Phong bị ăn nguyên cái giày táng vào mặt thì nằm ngay đơ. Tất nhiên không phải là ngất mà là nằm đây cười sung sướng như bệnh hoạn. Gã vừa rồi thoáng thấy Thư đỏ mặt ngượng ngùng.

Thật…đáng yêu!

Phong cũng đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi chạy vào theo. Gã nhất định phải em Thư “nhả” ra câu mà mình muốn nghe nhất!

Phong bước qua cổng chính, đóng sầm lại. Vừa lúc đó, một bóng dáng cao lớn bước ra từ phía sau vách tường hẹp.

Huy chậm rãi tiến lên, đứng ngay trước chiếc áo khoác bị quên lãng, vứt lăn lóc trên đường đi.

Trời về đêm khá là lạnh, thậm chí hắn còn cảm nhận rõ sương đêm rơi trên lòng bàn tay. Làm anh hùng không nổi, người rét như muốn sun lại.

Rốt cuộc không kham nổi chức danh anh hùng nên đành phải quay lại lấy áo.

Không ngờ gặp ngay cái “cảnh đẹp ý vui” này.

– Hà, bọn trẻ bây giờ thật là! – Huy cúi xuống, hắn nhặt áo vắt lên vai vào xoay người bước đi – …khụ khụ, mèn ơi mềnh đã già quái đâu, tự nhiên ăn nói sao “người nhớn” quá! Ten ten, tình yêu chưa chớm đã vội tàn…tình tính tang…

Chương 21

Chương 21

Yêu khiến con người ta trở nên ngốc nghếch.

Thư không thể không thừa nhận điều đó, nhất là từ sau khi thành một cặp với Phong.

Nói về Phong, gã giống như một tên ngố tàu cả người bị vây lấy bởi một màu hồng phơi phới. Gã đi đến đâu, gió lồng lộng đến đấy.

Phong cứ thỉnh thoảng đột nhiên cười một mình như ngộ rồi gọi tên Thư. Đến khi nó quay lại thì cúi xuống hôn một cái. Nó chán chả buồn quay nữa thì trực tiếp kéo cằm hôn luôn!

Đôi khi, gã còn tỏ ra rất thân mật với Thư trước đáp đông, còn ăn nói sến táu đến mức bọn lớp phải gào lên:

” Mắc ói! “

” Kinh dị thế chứ lị! “

” Đây là tình yêu hường phấn bấn loạn trong truyền thuyết? “

Giống như hôm nay – là một hôm như bao hôm khác, trong khi cả lớp một số bận rộn chuẩn bị cho hoạt động ngoài giờ lên lớp, một số túm tụm tám nhảm thì Phong một mình đứng bên khung cửa sổ suy tư.

Mấy bạn học thấy như vậy liền bủa vây quanh Thư, tò mò hỏi:

– Ê, Phong suy tư trông đẹp trai phết nhỉ?

– Ổng đang nghĩ cái gì vậy?

Thư không cần động não mà đoán chút nào, nó làm vẻ mặt “biết tỏng rồi” mà đáp:

– Nghĩ quái gì chứ! Phon