Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hán Sở Tranh Hùng

Hán Sở Tranh Hùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327524

Bình chọn: 10.00/10/752 lượt.

Ta cầm quân ra trận đã hơn ba mươi năm, trải hơn trăm trận, há lại sợ cái thằng bất cố liêm sỉ ấy sao ?

Liền cầm thương lên ngựa, khai thành, dẫn quân sĩ ra đấu chiền .

Lúc ấy Hạ Hầu Anh đã đen Phế Khâu trước một hôm, nhưng chưa thấy Chương Hàm động binh nên chưa dám khiêu chiến, truyền quân hạ trại cách Phế Khâu năm mươi dặm để chờ Hàn Tín đến .

Hàn Tín vừa đến nơi, kêu Hạ Hầu Anh dặn nhỏ :

– Chương Hàm là một dũng tướng của nhà Tần trước kia, nếu dùng sức không thắng nổi. Phải dụng mưu mới thành công được . Tướng quân ra trận, phải làm như vậy như vậy .

Hạ Hầu Anh nhất nhất tuân theo, hành động có vẽ thận trọng lắm.

Lúc Chương Hàm kéo quân đến nơi, đã thấy Hạ Hầu Anh dàn quân đợi sẵn hàng ngũ chỉnh tề, gươm đao rợp đất.

Chương Hàm giục ngựa đến hét :

– Chúa ngươi đã được thụ phong nơi Hán Trung, lẽ phải giữ gìn cương thổ, sao lại nghe lời đứa luồn trôn đến đây quấy rối ?

Hạ Hầu Anh nói :

– Vua Nghĩa Ðế có ước, ai vào Quan Trung trước thì được làm vua Quan Trung. Chúa ta vào trước, thế mà Hạng Vũ dám trái lời, tự lập lên làm vua, giết vua Nghĩa Ðế đày Chúa ta vào Ba Thục. Thật là vô đạo. Nay ta đem quân vấn tội chúng bay là bọn theo đóm ăn tàn, lẽ phải tự xấu hổ bó mình chịu tội, sao lại dám đối địch ?

Chương Hàm nổi giận vung đao đâm tới. Hạ Hầu Anh rước đánh. Vừa được vài mươi hiệp, Hạ Hầu Anh giả thua bỏ chạy về trại. Chương Hàm đuổi theo, Hạ Hầu Anh không vào trại mà rẽ cương cho ngựa chạy ngược lên đỉnh núi gần đó, gọi Chương Hàm, nói :

– Chương Hàm, ngươi có giỏi thì lên đây chúng ta tranh thắng phụ.

Chương Hàm cười lớn, nói :

– Hán tặc ! Mi đã thua mà còn phách lối à ?

Hạ Hầu Anh múa tít lưỡi gươm đáp :

– Nhà ngươi già rồi, gân cốt suy nhược, đối địch với ta sao lại ? Sở dĩ ta bỏ chạy là muốn dụ ngươi lên đây để giết cho quân sĩ hai bên trông thấy rõ chứ đâu phải ta thua ngươi.

Chương Hàm không nén được giận, giục ngựa lên núi cùng Hạ Hầu Anh đấu chiến. Ðánh vừa được mười hiệp, Hạ Hầu Anh lại lui chạy vào rừng thông, Chương Hàm đuổi theo hét lớn :

– Quân phách lối, hãy để cái đầu lại đó cho ta rồi sẽ chạy !

Nhưng Chương Hàm vừa qua khỏi mé rừng, bỗng nghe một tiếng pháo hiệu nổ vang, bên đường một đoàn quân xông ra chân lại.

Chương Hàm thấy tướng cầm đầu đoàn quân ấy là Hàn Tín, nổi giận hét :

– Thằng luồn khố kia ! Hôm nay gặp ta mi tận số rồi.

Hàn Tín không thèm đáp lại, cầm kích nhắm ngay đầu Chương Hàm đánh xuống. Chương Hàm né khỏi. Hai bên đánh nhau được mười hiệp, Hàn Tín bỏ chạy, Chương Hàm tức giận đuổi theo. Ðàng sau hai tên bộ tướng của Chương Hàm là Quý Lương và Quý Hằng đốc quân theo kịp, cản lại, nói :

– Xin Ðại vương chớ vào sâu trận địa, e trúng kế Hàn Tín chăng ?

Chương Hàm nói : .

– Thằng hèn mạt ấy tài cán gì mà sợ. Ta quyết đuổi theo lấy đầu, dẹp cho xong giống phản loạn. Hai ngươi cứ thúc quân tiếp ứng.

Chương Hàm vừa nói vừa dứt lời, bỗng có quân đến báo :

– Hàn Tín bị trại vương đuổi gấp quá nên cả người và ngựa đều lọt xuống khe núi. Hạ Hầu Anh cùng chư tướng đang tìm cách cứu lên. Nếu Ðại vương đến ngay thì có thể bắt sống Hàn Tín được.

Chương Hàm lấy làm lạ, dắt Quý Lương và Quý Hằng lên chỗ cao xem, quả thấy trước mặt có một hang núi đầy bụi rậm . Trên sườn núi có một số quân sĩ đang lấy dây thòng xuống.

Chương Hàm đắc ý nói :

– Phen này thằng luồn khố tận mạng rồi.

Liền đốc quân nhắm hang núi ấy tiến tới . Nhưng khi đến nơi không thấy tên quân Hán nào cả xung quanh toàn cây cối và đá dựng chập chồng.

Lúc bấy giờ quân sĩ của Chương Hàm ùa tới quá đông không làm sao trở lại được nữa. Cửa hang chật, người ngựa lộn xộn chẹt lối đi. Chương Hàm còn do dự, thì trên núi có tiếng pháo nổ, tiếp theo đó ngọn lửa, chẳng biết từ đâu bốc cháy ngất trời, sau trước khói tỏa ngùn ngụt.

Quân sĩ thất kinh, lui tới không thông, đạp nhau chạy, lớp chết, lớp gãy chân, tiếng kêu vang cả góc trời.

Quý Lương và Quý Hằng nới với Chương Hàm :

– Phía trước rừng này có con đường hẻm dẫn đến Phượng Lĩnh, xin Ðại vương theo đường ấy lánh nạn may ra khỏi chết.

Chương Hàm theo .lời, cùng hai tướng bỏ ngựa chạy bộ đến Phượng Lĩnh, người người mệt gần ngất hơi.

Ngồi trên tảng đá, nghỉ được một lúc, Chương Hàm nói với hai tướng :

– Chỗ này không thể ở lâu được . Chúng ta không khí giới không còn ngựa, nếu quân Hán đuổi theo lấy gì tự vệ . Chi bằng chúng ta cố gắng sang bên kia núi, tìm một cái đồn nghỉ đỡ, sáng máu sẽ liệu .

Quý Lương nói :

– Ðại vương nghĩ thế cung phải, song biết đường nào đi bây giờ.

Lúc đó trời đã tối , ngoài ánh sáng của ngọn lửa bọc cháy nơi hang núi, ánh trăng cũng đã bắt đầu soi tỏ những khóm cây cao . Quý Lương đưa mắt nhìn xa rồi chỉ tay về phía trước nói :

– Chỗ hốc núi kia có ánh đèn, chắc có nhà người ở, chúng ta lần mò đến đó hỏi thăm.

Ba người mò mẫm dắt nhau đến chỗ có ánh đèn. Ðó là điếm Ðại Trấn, có hơn ba trăm nhà ở, nhưng đêm khuya dân chúng đóng chặt cửa, ngủ yên phăng phắc .

Gần đó, đại có một cái miếu, ba người lần vào, nằm trên bệ đá nghỉ chân.

Quá nhọc mệt, không ai còn muốn màn bạc gì nữa cả và họ ngủ thiếp đi lúc