Hán Sở Tranh Hùng

Hán Sở Tranh Hùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326490

Bình chọn: 10.00/10/649 lượt.

óc vừa nói :

– Quân ta bị Hàn Tín dùng kế thổi ống tiêu, làm cho lòng quân tan rã, cả đến các tướng cũng bỏ trốn, chỉ còn hai chúng tôi và tám trăm quân ở lại đây hầu hạ Ðại vương. Xin Ðại vương phải đánh gấp phá vòng vây, chậm trễ quân Hán kéo đến không thế thoát được.

Hạng vương nghe nói đôi dòng nước mắt chảy ràn rụa, bước vào trướng thuật lại đầu đuôi câu chuyện với Ngu Cơ.

Nàng Ngu Cơ cũng không cầm được giọt lệ, thở dài nói :

– Trời cố diệt chúng ta chăng ?

Hồi 40

Ngu Cơ liều thân nơi Cai Hạ

Hạng vương tự vận bến Ô Giang

Hạng vương thấy Ngu Cơ khóc sướt mướt, cầm tay nói :

– Tướng sĩ nay đâ trốn hết, quân Hán vây đánh rất ngặt. Ta định từ giã nàng, liều mình xông ra trận. Tuy nhiên, lòng lại không nỡ, vì hai ta sống với nhau đã bao năm, chưa từng rời nhau sớm tối, dẫu trong thiên binh vạn mã cũng vẫn có nhau. Nay một phút muốn vĩnh biệt với nàng, lòng ta thấy quyến luyến.

Ngu Cơ khóc nghẹn ngào, và nói :

– Thiếp đội ơn Ðại vương thương tưởng, nguyện khắc cốt ghi lòng. Nay chẳng may trên bước đường ly loạn, dẫu chết cũng khó rời nhau.

Bá vương lau nước mắt, truyền quân bày tiệc rượu ở trung quân để cùng với Ngu Cơ đối ẩm.

Hơi men không sưởi ấm được lòng người trong phút não nề, Hạng vương buồn bã ngâm nấy câu thơ :

Tấm thân lấp biển, vá trời

Thanh gươm yên ngựa một đời dọc ngang

Giờ đây mưa gió phủ phàng

Anh hùng mạt lộ giang sơn tiêu điều

Hạng vương ngâm thơ xong, mời Ngu Cơ uống mấy chén rượu.

Ngu Cơ cũng ngâm lên mấy câu thơ buồn như sau :

Cát đằng nương bóng cội cùng

Bấy lâu khắn khít thủy chung một lòng

Tơi bời vì ngọn gió Ðông

Cội tùng xiêu vẹo, cát đằng bơ vơ

Bá vương cùng Ngu Cơ uống rượu ngâm thơ mãi cho đến lúc tàn canh, bên ngoài trời rựng sáng .

Chu Lan và Hoàn Sở từ bên ngoài bước vào giục :

– Trời sắp sáng rồi, xin Ðại vương lo khởi hành .

Hạng vương đứng dậy, từ biệt Ngu Cơ nói :

– Thôi ! Ðã đến lúc tôi phải đi, ngự thê ở lại bảo trọng lấy thân thể.

Ngu Cơ quỳ gối nói :

– Thiếp xin theo Ðại vương, để cùng nhau sinh tử.

Hạng vương nói :

– Trong chốn muôn quân nghìn tướng, phận liễu bồ làm sao chịu được cực nhọc. Trước kia binh tướng còn nhiều có người bảo vệ, nay ta đơn thương độc mã làm sao có thể mang nàng theo được.

Hạng vương rút thanh kiếm đeo bên mình, đưa cho Ngu Cơ. Ngu Cơ tiếp lấy, đứng dậy nói :

– Thiếp mang ơn Ðại vương không biết lấy gì đền đáp. Nay trong cơn nguy khốn, nếu thiếp đi theo Ðại vương không khỏi làm cho Ðại vương bận bịu, mang hại vào thân.

Nói xong, đâm lưỡi gươm vào cổ tự vận.

Hạng vương đau lòng, hét lên một tiếng, toàn thân run rẫy .

Chu Lan và Hoàn Sở bước lại đỡ Hạng vương và nói :

– Xin Ðại vương lấy giang san làm trọng, đừng quá bi lụy như thế.

Hạng vương nghiến răng, vung đao lên ngựa ra khỏi dinh, cùng tám tràm quân xông vào trận địch.

Quân Hán được tin, chạy về trung quân phi báo.

Hàn Tín liền thống xuất đại binh, hợp với các tướng kéo đến phủ vây.

Hạng vương một mình, cời ngựa Ô truy, vung đao xông đến, gặp tướng đánh tướng, gặp quân chém quân, như vào chỗ không người. Ai nấy thấy vậy sợ hãi, không dám ngăn cản.

Hạng vương thoát ra được tám vòng vây, ngoảnh lại thấy Chu Lan và Hoàn Sở đã lạc đâu mất, sau lưng mình chỉ còn vài mươi quân kỵ.

Hạng vương vẫn không nản lòng, vừa giục ngựa xông tới, vừa đâm chém.

Hàn Tín cùng các tướng Hán thấy vậy bảo nhau :

– Hạng vương có sức mạnh như thần, lại gặp lúc cùng quẫn, nếu chết khó ai địch nổi. Chi bằng vây hai tướng Chu Lan, Hoàn Sở để cho Hạng vương hoàn toàn cô lập

Các tướng liền bỏ Hạng vương xúm lại vây Chu Lan và Hoàn Sở.

Chu Lan và Hoàn Sở sức yếu làm sao địch lại, chống đỡ một lúc, biết không thể thoát được, ngửa mặt lên trời nói lớn :

– Ðại vương ôi ! Chúng tôi đã kiệt sức rồi.

Nói xong, hai tướng rút gươm tự sát.

Giữa lúc đó, Hạng vương thoát ra khỏi trận theo sau chỉ con hơn vài chục tên quân, nhắm hướng Ðông mà chạy.

Chạy được mấy dặm, đến vùng ảm Lăng đường sá ngoằn ngoèo, không rõ phương hướng, chung quanh toàn là sông ngòi và bụi bờ mù mịt.

Chợt gặp một lão nông đang đứng bên đường, Hạng vương hỏi :

– Sang Giang Ðông đi về phía nào ?

Lão nông trông thấy người áo mũ khác thường, đoán biết Bá vương, nghĩ thầm :

– Ông ta đóng đô nơi Bành Thành đã mấy năm, chẳng có ân đức gì với bá tánh, chỉ chuyên dùng vũ lực chém giết đánh đập, dân chúng phải chịu nhiều tai ương thảm họa, nay bị quân Hán đuổi, ta không nên chỉ đường làm gì .

Trong lúc lão nông đang ngẫm nghĩ, chưa kịp đáp, Hạng vương hỏi tiếp :

– Ông lão đừng sợ, ta đây là Bá vương. Vì lâm trận bị quân Hán đuổi rất gấp, muốn tìm sang Giang Ðông, nhưng không thuộc đường.

Lão nông giả vờ trỏ tay về phía tả, là con đường cùng, nói :

– Nên chạy ngả ấy .

Hạng vương theo lời, giục ngựa dong ruổi. Ði được vài dặm, đường bị nghẽn, con ngựa sa xuống một vũng lầy rất lớn. May nhờ con ngựa Ô truy phi mình nhảy thoát.

Vừa lúc đó lại gặp một cánh quân Hán kéo đến, cầm đầu là Dương Hỷ.

Hạng vương gọi Dương Hỷ nói :

– Ta sa xuống vũng lầy vừa thoát khỏi, người mỏi ngựa mệt không thể đánh nhau đư


XtGem Forum catalog