Hán Sở Tranh Hùng

Hán Sở Tranh Hùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326941

Bình chọn: 7.5.00/10/694 lượt.

i, Hán vương cùng Trương Lương, Tiêu Hà, Trần Bình sai người triệu Hàn Tín đến để bàn kế.

Sai nhân đến trại Hàn Tín, về báo :

– Nguyên soái không có trong dinh. Bọn quân hầu bảo rằng Hàn Nguyên soái vừa dẫn mấy mươi kỵ binh đi về phía Ðông Nam, nhưng không biết đi đâu.

Hán vương kinh ngạc nói :

– Hán , Sở đang chống nhau, hai bên dàn quân ở mặt trận, thế mà chủ tướng lại bỏ đi là ý gì ? Hay Hàn Tín thấy quân Sở mạnh bỏ trốn ? Hoặc giả lừa bỏ ta ở đây liên kết với Bá vương chăng ?

Trương Lương và Trần Bình mỗi người bàn một ý, không hiểu ra sao cả.

Hán vương liền sai một tên tiểu hiệu sang dinh Hàn Tín để nghe động tịnh thế nào.

Một lúc, tên tiểu hiệu trở về báo :

– Bên đó canh phòng rất nghiêm ngặt, hàng ngũ chỉnh tề. Duy chỉ có Nguyên soái vắng mặt.

Hán vương nóng lòng, bảo :

– Người cứ đến gần trại, nghe ngóng cho rõ ràng rồi về báo lại.

Hán vương thắp đèn ngồi đợi. Mãi cho đến trống canh ba, ánh trăng đã chìm sâu sau đỉnh núi cao, tên tiểu hiệu mới chạy vội về báo :

– Nguyên soái đã về trại rồi.

Hán vương do dự hồi lâu rồi sai Tiêu Hà đến dinh Hàn Tín xem thử.

Tiêu Hà đem mấy tên quân hầu đến nơi, gặp Quán Anh đang đốc quân tuần tiễu .

Quán Anh hỏi :

– Ðêm khuya, Thừa tướng đi đâu vậy ?

Tiêu Hà đáp :

– Ta sang thăm Hàn Nguyên Soái.

Quán Anh nói :

– Nguyên soái vẫn còn thắp đèn ngồi trong trướng chứ chưa đi nằm.

Liền đưa Tiêu Hà vào trung quân hội kiến với Hàn Tín.

Hàn Tín hỏi :

– Thừa Tướng đến đây chắc có điều gì ngờ vực chăng ?

Tiêu Hà hỏi :

– Nguyên soái đêm tối ra đi, chẳng hay đi đâu vậy ?

Hàn Tín nói :

– Trận chiến nơi đồng bằng, Bá vương là tay vũ dũng, lấy sức mà địch e khó thắng. Vì vậy tôi phải tìm một kế để giết họ Hạng.

Tiêu Hà hỏi :

– Chẳng hay kế ấy như thế nào ?

Hàn Tín đáp :

– Quân cơ không tiện tỏ bày, dẫu vua tôi, cha con cũng không nên nói trước. Chúa thượng cùng các ngài ngày mai xem cuộc giao tranh sẽ thấy.

Tiêu Hà không hỏi nữa, lòng mừng phơi phới, trở về thuật lại với Hán vương.

Hán vương nghe Tiêu hà nói cũng an dạ, vào trướng an nghỉ.

Ngày hôm sau, Hàn Tín gọi các tướng vào nghe quân lệnh.

Các tướng tụ họp đủ mặt, Hàn Tín phân binh :

– Phàn Khoái, Quán Anh làm đội thứ nhất ; Chu Bột, Chu Xương làm đội thứ nhì ; Ngân Hấp, Lư Quán làm đội thứ ba ; Lã Mã Thông, Dương Hỷ làm đội thứ tư; Trương Nhĩ, Trương Lương làm đội thứ năm ; Lâm Phiền làm đội thứ sáu ; Tào Tham, Sài Võ làm đội thứ bảy ; Hạ Hầu Anh, Vương Lăng làm đội thứ tám ; Anh Bố làm đội thứ chín .

Hán vương cùng các tướng làm đội thứ mười. Mỗi đội lãnh năm ngàn tinh binh chia ra từng khu đóng quân, khi nghe pháo hiệu thì đổ ra một lượt, đánh dồn địch quân vào chân núi Quảng Võ.

Hàn Tín điều bát binh mã xong thì bên kia, Hạng vương cũng vừa dẫn quân đến.

Hàn Tín ra ngựa, gọi Bá vương ra nói chuyện. Bá vương vỗ ngựa xông ra, nói lớn :

– Hởi Hàn Tín, nhà ngươi là cựu thần nước Sở. Lẽ ra, đối với Sở phải có đôi phần quyến luyến. Vừa rồi ta có sai Vũ Thiệp đến tỏ lời phải trái, và việc lợi hại trong thế chiến đương thời, thế mà ngươi ngu dốt, không biết nghe lời . Hôm nay gặp ta, ngươi chớ giở trò gian kế, hãy cùng ta quyết một trận hơn thua.

Hàn Tín đáp :

– Ðại vương là người quyền quý, lẽ ra phải ngồi một nơi khiển tướng điều binh, sao lại cầm đao ra chiến trận làm chi, tôi e không tránh khỏi lụy thân.

Hạng vương nói :

– Nhà ngươi chỉ có tài tráo trở, dùng mưu gian lường gạt địch quân. Nếu ngươi dám cùng ta tranh mười hiệp, ta sẽ hiến cả sự nghiệp nước Sở cho ngươi.

Hàn Tín nói :

– Dùng mưu kế thắng giặc mới là kẻ trí cao, còn như sức mạnh chỉ là cái sức riêng mà trời đã giao phó cho mọi sinh vật trong vũ trụ mà thôi, tôi tưởng không nên coi nó là một tài năng. Giống voi, trâu cũng có một sức mạnh đáng kể, nhưng có ai cho đó là đáng sợ. Bá vương tức giận thúc ngựa đến hét lớn :

– Ta phải lấy đầu thằng luồn khố này mới được

Bọn Chung Ly Muội, Hạng Bá, Hạng Trạng, Chu Lan, Ngu Tử Kỳ , Hoàn Sở, Ðinh Công, Ung Sĩ đều đốc quân đến, vây bắt Hàn Tín.

Hàn Tín vừa đánh vừa chạy, lùi dần đến chân núi Quảng Võ.

Chung Ly Muội vội chạy đến nói với Bá vương :

– Núi Quảng Võ chỉ có một đường ra, nếu địch quân phục binh chặn chẹt đường thì khốn. Ðại vương nên đóng trại nơi đây nhận xét địa hình đã.

Chung Ly Muội nói chưa dứt lời , thì tiền quân đã trở lai báo :

– Hàn Tín chạy đi đàng nào mất hút , trước mặt là rừng núi, không có đường ra.

Bá vương nói :

– Nếu mặt trước không có đường thì cứ tạm đóng quân lại đây, đợi hậu quân đến rồi sẽ liệu .

Một lúc sau có tin hậu quân đến báo :

– Hậu quân bị tướng Hán là Phàn Khoái và Quán Anh đánh đứt làm hai đoạn không thể tiến được.

Hạng vương chưa biết phải xoay trở làm sao thì bốn mặt chiêng trống vang rền, quân Hán chẳng biết từ đâu đến, đổ ra vây như kiến.

Chung Ly Muội nói :

– Trước mặt có núi lớn ngăn trở, sau lưng quân Hán vây phủ, Ðại vương đóng quân nơi đây bất lợi, phải cố phá vòng vây, cứu lấy hậu quân, bảo vệ lực lượng mới được .

Hạng vương nói :

– Quân Hán đánh bọc hậu, chắc là đạo quân chủ lực ta khó mà phá nổi. Dẫu có phá


XtGem Forum catalog