Old school Swatch Watches
Hắn, Đồ Lạnh Lùng

Hắn, Đồ Lạnh Lùng

Tác giả: Vô Danh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321314

Bình chọn: 9.5.00/10/131 lượt.

cả mọi hình ảnh Hà Phong ra khỏi đầu, và thôi nghĩ đến cô. Nhưng làm sao anh có thể xóa hết hình ảnh người con gái đã hi sinh vì anh được, ý nghĩ có lỗi luôn vây lấy anh như hình với bóng

-thưa chủ tịch

Cô thư kí liên tục gọi Phương, làm anh trở về với thực tại.

-có chuyện gì ko?

-buổi chiều anh có cuộc nói chuyện ở trường đại học

-mấy giờ .

-dạ 3h.

-tôi nhớ rồi, cô lui đi

-dạ

————-

-thưa chủ tịch ca sĩ cho phần quảng cáo nước hoa lần này nên mời ai ạ

-cô mở một cuộc tuyển ca sĩ mới cho tôi

-thưa nhưng mà

-dùng ca sĩ chuyên nghiệp quá bình thường rồi, nếu muốn gây tiếng vang thì phải mới mẻ, nếu cần cô dùng ca sĩ mới tuyển vừa hát vừa quảng cáo luôn

-nhưng có quá mạo hiểm ko

-ko mạo hiểm thì chả đụng được tới thành công

Liên im lặng cô hiểu chủ của mình là một người rất quyết đoán, anh hơi mạo hiểm nhưng biết nắm bắt cơ hội, và tìm con đường cho riêng mình, anh tự tay lập ra DK một công ti quảng cáo có tiếng trong ngành này, là cậu con trai quý tử, duy nhất của chủ tập đoàn Dương Vũ nhưng từ khi đi làm đến bây giờ anh chưa phải ngửa tay xin ba một cắc nào. Phương hơi khó tính trong công việc anh đòi hỏi rất cao ở nhân viên mình, một ông chủ nổi tiếng là đào hoa và máu lạnh, anh thay bồ mỗi tuần có chi cũng là mỗi ngày là chuyện bình thường, ngoài ra anh còn là một tay đua rất đỉnh.

—————-

-anh chàng nào mà bảnh vậy tụi bay-một đám con gái nhìn Phương ngưỡng mộ, nhưng anh ko thèm liếc

-cô Liên

-dạ

-cô để xe lại cho tôi, cô có thể về

-dạ

Phương bước chân vô phòng thuyết trình, hôm nay anh có một cuộc nói chuyện tại đại học Đ ( Phượng mới học 11 thôi nên ko biết lắm về đh ^_______^) về sự thành công của mình, khi đi ngang sân trường anh nghe một giọng nói quen quen vang lên.

-anh

-anh nói rồi về nhà mau, đừng có chạy lung tung như bửa hổm làm anh với bố tìm khắp nơi

-em muốn đi chơi-vừa nói cô gái vừa nắm tay chàng trai lúc lắc với vẻ đáng yêu của người đang xin xỏ, nhưng ko làm anh ta thấy động lòng

Bất chợt người con trai quay qua Phương và cười, như nhận ra người cũ.

-Phương

-thằng Trình

-ko ngờ mày còn nhớ. Mày đi đâu đây?

-tao có công việc ở đây

-mày làm gì ở đây?

-giảng viên

Cô gái vẫn chưa nhận ra Phương trong khi anh nhận ra cô từ lâu.

-anh dẫn em đi chơi đi mà

-à Phương xin giới thiệu đây là?

-Nhật Phong

-hai người quen nhau sao?

Phong bây giờ mới chú ý sang người bên cạnh, cô cũng bất ngờ vì gặp Phương ở đây

-anh Phương

-sao cô biết tên tôi

-bí mật

-anh Phương có rảnh ko?

Nhận thấy Nhật Phong sẽ chuyển đối tưởng năn nỉ nên Trình đánh bài chuồn, lỡ mà Phong có năn nỉ Phương ko được thì anh cũng đã biến rồi, khi đã biết mình ở vị trí an toàn anh quay lại vẫy vẫy Phương.

-giúp tao trông nhỏ em nha

-mày tính gì?

Lúc này Phong vẫn cầm chặt lấy tay áo anh lay lay

-anh, anh rảnh ko

-ko

Nói rồi anh bỏ đi để lại cô một mình, nhưng Phong ko bỏ cuộc cô lẽo đẽo theo anh

-sao cứ đi theo tôi mãi thế

-dẫn em đi chơi đi

-kiếm người khác đi

-ko có

-bạn cô bé thì sao?

-ko có

Phương hơi bất ngờ, ngay cả bạn mà ko có khác chi người ngoài hành tinh.

-tự đi ko được sao

-Nhật Phong sợ lạc

Phương cười với ý nghĩ của cô bé này, lớn chừng này rồi mà còn bị lạc

Anh nhìn cô chăm chú, cô bé này vẫn thế chỉ độc mỗi hai màu trắng đen, chiếc quần jean màu đen đắt tiền, áo cộc màu trắng tóc búi cao, rất phong cách ra dáng một người ăn chơi mà.

Cô lấy hai tay che che trước ngực khi anh nhìn chằm chằm

-anh cười gì?

-nhìn cô bé thấy mắc cười

Cô ngoắt mắt nhìn anh cái dáng vẻ dễ thương lại làm anh bật cười, cô phụng phịu bực mình véo vào má anh

-cô định là gì?

-ai bảo anh cứ nhìn người ta

Bực mình anh bỏ đi, Phương vô thuyết trình xong ra nhưng anh vẫn thấy Nhật Phong đang chờ anh ngoài hành lang, anh bước một bước cô cũng bước một bước

-cô bé ko thấy mệt sao?

-ko

Khuôn mặt dễ thương, của Phong nhìn Phương làm anh muốn chọc cô lần nữa

-đi theo tôi

-ya, vậy là anh đồng ý dẫn tôi đi dạo rồi phải ko

Không nói gì Phương suy nghĩ cô ta thật khác Hà Phong tuy có nét giông giống như Hà Phong là một người chững chạc đâu như con bé này, còn là chị em hả, nếu vậy sao cô bé này ko biết anh là ai. Anh rất hay đến nhà Hà Phong chơi sao ko thấy cô .

Chương 3

-cô đừng lục lọi linh tinh

-DK là gì vậy anh?-cô cầm lấy cái danh thiếp của anh chăm chú xem

Khiêm nhìn sao cô, đôi mi dài con vuốt thật đẹp, nhìn cái cách chớp chớp mắt của cô bé làm anh thấy buồn cười, sao cô bé này lại làm anh cười nhiều đến thế

-anh, dừng xe

Cô hét lên núm lấy áo anh rồi chạy ra khỏi xe

-anh, mua cho em-vừa nói cô vừa chỉ vô hàng bán bánh mì

Khiêm nhìn Phong nhiên

-anh mua cho em đi, em muốn ăn cho biết

Phương nhìn cô bé trước mặt hỏi

-cô bé chưa ăn bao giờ hả

Phong gật đầu cái rụp, làm Phương cười ngất ngưỡng

-lại cười người ta

-bán cho cháu một ổ

Vừa cười Phương vừa nói với người bán hàng

-ngon ko

-ngon

-cô bé thường ăn gì?

-cơm

Phương lại cười, anh nghĩ mình cũng ngu nữa sao anh lại đi hỏi một câu ngu vậy chứ, ai chả biết là ăn cơm nhưng cô bé này suy nghĩ đơn giản quá.

-NP