
g, cuối cùng lại dừng lại ở chỗ tôi. Hai chúng tôi cứ thế nhìn nhau.
– Judy này – Caroll nháy mắt tinh nghịch – Mình không thích Judy cứ nhìn chằm chằm bạn trai mình như vậy đâu nha!
– A… đâu có… Tôi…
– Gì cơ, bạn trai? – Ryan tỏ ra khá ngạc nhiên, cũng nhân đó mà “giải vây” cho tôi luôn.
“Á, Danny là bạn trai của Caroll?”, đến lúc này thì tôi cũng đã kịp “tiêu hóa” câu nói kia của Caroll. Hoàng tử thì tất nhiên sẽ đi cùng Công chúa, nhưng mà mới có mấy ngày đã tiến triển đến giai đoạn này thì…
– Hai người không cần phải ngạc nhiên thế chứ. – Caroll vẫn tươi cười, như thế tất cả đều đã nằm trong dự liệu của cô ấy rồi.
– Nhưng mà, có vẻ như không hẳn như vậy – Ryan thu lại nụ cười, nói một cách nghiêm túc. Tôi cũng cẩn thận quan sát hai người bọn họ hơn thì thấy quả là có chút bất thường. Caroll vẫn khoác tay Danny đầy tình cảm, nhưng cánh tay ấy của Danny lại buông thõng vô tình, thậm chí ở khoảng cách gần thế này tôi còn cảm nhận rõ dc nhịp thở của anh khá loạn, như là cố nén tức giận hoặc cảm giác bất lực vậy. Hèm, không giống tình nhân chút nào.
Trước thái độ của tôi và Ryan, Caroll hình như có hơi khó chịu thì phải.
– Tùy các bạn nghĩ thôi. Cả học viện này ai chẳng biết Danny nổi tiếng lạnh lùng, làm bạn gái của anh ấy quả là chịu không ít thiệt thòi mà, *quay sang Danny* nhưng quan trọng vẫn là tình cảm thôi, anh nhỉ? Em không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt ấy đâu.
Cái gì? Nói vậy như thể chúng tôi là những kẻ hay soi mói vậy? >_
- Bạn tôi thì tất nhiên tôi phải rõ chứ - Ryan có lẽ cũng không hài lòng trước câu nói đầy sự châm chọc của công chúa - Danny, nếu như cậu ấy thực sự quan tâm đến một ai đó thì sẽ không hề lạnh lùng chút nào.
Đúng rồi, tôi không thấy Danny có thái độ thế này với Ryan và Billy bao giờ. Tuy anh ít khi cười nói nhưng cũng chưa đến nỗi thờ ơ như bây giờ. Mà... hình như cả với tôi Danny cũng có vẻ gì đó... nói chung là khá thân thiện. Thế là anh ấy không có ghét mình nha he he.
- Bạn thì có thể hiểu hơn người yêu sao? - Caroll vẫn không chịu thua.
- Chúng tôi đã chơi với nhau 13 năm rồi. Thời gian đó còn chưa đủ để hiểu một người hay sao?
- Nhưng...
- Phiền phức! - Danny buông một câu phũ phàng rồi quay người đi thẳng. Lúc đi ngang qua tôi, không rõ có phải nhìn nhầm không mà tôi thấy anh ấy đã nhìn tôi. Một cái nhìn phức tạp...
Caroll để lại chúng tôi ánh mắt giận dữ rồi vội vã chạy đuổi theo Danny. Hai người đó rất nhanh rời khỏi dãy hành lang, trả lại sự yên tĩnh như ban đầu. Nhưng ... lòng người thì đã không còn bình lặng như trước nữa. Dù không nói gì nhưng tôi biết chắc rằng, lúc này đây Ryan cũng chung một suy nghĩ như tôi: lo lắng cho Danny.
"Danny à, không phải đã có chuyện gì xảy ra với anh chứ?"
Chap 22:
Mưa
Cafe Ami
Vẫn chiếc bàn cũ với hai ly capuchino, Danny và Ryan ngồi đối diện nhau, mỗi người một tâm trạng.
- Cậu... và Đan giờ thân thiết quá nhỉ? - Nhẹ nhàng khuấy ly cafe trước mặt, Danny hỏi một cách vô tư nhưng trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác chua xót. Nếu, nếu như Ryan trả lời là... thì hẳn anh sẽ rất đau. Không, họ chắc chưa tiến triển nhanh như thế...
- Ừm, cũng tạm.- Nhìn ra màn mưa bên ngoài, Ryan nhẹ giọng trả lời. Mưa, mang đến cho ta một cảm xúc buồn khó tả. Judy đáng yêu của anh liệu có vì thế mà buồn không? Lúc này đây, anh đang tự hỏi không biết giờ cô ấy đang làm gì, có ngồi ngắm mưa như anh không? Càng ngày Ryan càng thấy tình cảm dành cho cô đang lớn dần lên. Anh nhớ đến cô nhiều hơn, dù hôm qua vừa mới gặp đấy thôi. Phải chăng tất cả đã vượt lên những cảm xúc yêu mến nhất thời? Anh... thực sự đã yêu cô rồi sao? Là thế rồi, trái tim anh đã mách bảo như vậy...Bất chợt nhớ ra chuyện hôm qua, Ryan dời khỏi dòng suy tư của mình, nhanh chóng quay lại:
- Chuyện hôm qua là thế nào? Cậu và Caroll ...
- Là cô ta cứ bám lấy mình thôi - Danny thở dài.
- Không phải cậu rất giỏi trong mấy việc cắt đuôi hay bơ người thế này sao? Tại sao lại để cô công chúa kiêu kì đó đi theo 24/24 vậy?
- Hình như cậu không thích Caroll lắm thì phải.
- Ừ, vì mình thấy cô ta có một cái gì đó rất ...
- Và mình thì đang đi tìm "cái gì đó" mà cậu nói đây.
- Cậu... là cậu đang...
- Đúng vậy - Nhấp một ngụm capuchino, Danny tiếp lời - Cậu còn nhớ có lần mình đã nói sẽ điều tra vụ lá thư đe dọa gửi cho Đan và cả sự chuyển trường đột ngột của một số nữ sinh trong vòng hai năm nay chứ?
- Ừ, mình nhớ chứ. Việc đó có liên quan đến Caroll?
- Princess của chúng ta mang một lớp mặt nạ rất hoàn hảo. Thân thiện, đáng yêu ư? Tất cả chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Thái độ hôm đó của Caroll ở cầu thang, ý muốn sở hữu anh và cả những trò đùa mà cô ta cố tình cho anh vào làm một con rối, một thứ đồ chơi tiêu khiển Danny không thể quên và cũng không muốn quên. Anh tự nhủ mình nhất định phải nhớ, nhớ để không bị mắc lừa cái vẻ hồn nhiên vô tội ấy. Nụ cười là thuộc tính đẹp nhất của con người, nhưng nếu nụ cười đó là ngụy tạo cho một trái tim, một tâm hồn đen tối thì nó sẽ là một công cụ giết người không dao...
- Nhưng không thiếu cách để điều tra, cậu làm như vậy thực sự q