
ết
Chẳng biết Luân suy nghĩ thế nào mà lại đồng ý ngay không chút do dự. Linh cảm thấy khó chịu vô cùng, dẫu tự trấn an bản thân dù sao cũng là chú cháu, cứ xem như bình thường thôi. Sau khi tiễn ba mẹ Linh đi, Luân nắm tay cô nàng vào nhà, Linh rút tay ra e thẹn rồi chạy lên phòng, đóng cửa lại. Linh tính mách bảo với cô rằng, sóng gió đang sắp nổi lên…
Ban đang đọc truyện tại top kute chấm nét
TẬP 4
Từng ngày trôi qua dài dằn dặc, Linh vẫn đi học như thường lệ, nhưng được “chú” Luân đưa đón mỗi ngày, lúc về tự nấu cơm, làm đồ ăn. Cứ tưởng tới chiều hoặc tối Luân mới ở nhà ăn cơm, có khi sẽ bận mà không ăn luôn, ai dè anh chàng thường trực ở nhà để chờ cơm Linh nấu. Khi ăn chẳng thấy phản ứng gì, Linh hỏi thức ăn ngon không, cậu chàng chỉ đáp gọn lỏn “Cũng thường thôi!”. Cô bé bĩu môi bực bội, không biết ba mẹ giao tên này ở cùng là để chăm lo cho cô hay cô lo cho hắn ta nữa!
Ngoài việc đưa rước Linh thì từ đồ ăn, thức uống đến các công việc nhà Linh đều tự làm. Sáng cô phải tự giác dậy, rồi lật đật làm bữa sáng, xong còn phải hì hục đánh thức tên chú lười chảy nhớt kia nữa chứ, có hôm hắn ngủ mớ ôm chầm hay cô, không cựa quậy được, phải cắn một phát đau điến hắn mới chịu tỉnh mà buông ra… Khi tỉnh dậy rồi hắn còn mơ màng tỉnh rụi nói:
“Ủa sao lại qua phòng tôi ngủ thế? Bộ sợ ma hả?!!”, thế có điên không chứ!!!
Trời mùa thu vẫn luôn mưa nắng thất thường, vì nghĩ có Luân đưa đón rồi nên Linh không mang theo dù hay áo mưa nữa. Chiều hôm đó vì bận việc đột xuất, Luân không đến đón, cũng không gọi điện báo cho Linh biết. Đứng đợi cả buổi dưới màn mưa phùn dai dẳng, Linh đành liều mình chạy đi. Về đến nhà mình mẩy ướt sủng, vừa lạnh vừa đói, thay đồ rồi còn phải nấu đồ ăn. Khi mọi thứ hoàn thành thì người mệt lã, không còn thấy đói nữa mà lại chuyển sang chóng mặt, nhức đầu. Linh nằm gục trên ghế so-fa…
Khoảng 1 tiếng sau thì Luân về, thấy Linh nằm đó tưởng ngủ quên, đến gần thì thấy nét mặt tím tái, hơi thở yếu ớt, vẻ mặt mệt mỏi, sờ trán nóng rang. Anh hoảng hốt bế Linh lên phòng, nấu nước nóng chườm khăn và cho uống thuốc hạ sốt. Một lúc sau thì sắc mặt cô bé đã khá hơn, thân nhiệt hạ dần. Luân đã thức suốt đêm để trông chừng Linh, dù anh cũng rất mệt vì cả ngày làm việc…
Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy thì thấy Luân đang nằm gục đầu trên giường sát bên cô. Nhớ lại mới biết hình như hôm qua mình bị sốt. Linh lay anh thức dậy để về phòng ngủ…
– Cả đêm qua chú ở đây trông chừng cháu đó hả?
– Ừ…
– Cũng phải, tại chú mà cháu mới bị sốt đó! Sao bận việc mà không gọi điện báo để cháu chờ cả buổi, nên phải dầm mưa chạy về nhà…
– Xin lỗi, tại bận quá nên quên, điện thoại lại hết pin nữa. Thế đã đỡ hẳn chưa?
– Ờm… Cũng đỡ đỡ…
– Để tôi kiểm tra xem.
Luân tới gần áp trán mình vào trán của Linh đo thân nhiệt, làm cô nàng đỏ mặt đẩy ra…
– Chỉ cần sờ trán là được rồi… Việc gì phải áp vào thế chứ!
– Áp trán kiểm tra sẽ đúng hơn, bàn tay nhiều khi thân nhiệt nóng làm sao chính xác được!
– Nhưng… Dù sao cũng không được!
– Rãnh, thì cũng kiểm tra rồi, đã đỡ hơn hôm qua, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã, không được đi ra ngoài gió. Tôi sẽ gọi điện xin phép cho Linh nghỉ học hôm nay!
– Ơ… Không cần đâu, cháu khỏe hẳn rồi.
– Đừng có cãi!
Luân nghiêm mặt nói ngắn gọn rồi xuống nhà nấu cháo. Chỉ khoảng 10 phút sau đã đem lên một tô cháo nóng hổi thơm lừng, nhưng thấy nhanh quá nên cũng hơi nghi ngờ, không biết ăn vào có bị làm sao không. Luân như đọc được ý nghĩ đó liền nói:
– Đừng lo, cháo tôi nấu hôm qua rồi. Giờ chỉ hâm lại và nêm nếm cho vừa ăn thôi… Có cần tôi ăn trước để kiểm chứng độ an toàn không?!
Một tô cháo hành với thịt bò bầm và trứng gà, trông không đẹp mắt nhưng lại ăn rất ngon. Không ngờ anh “chú” này cũng nấu ăn được lắm, hóa ra là giấu nghề, bắt Linh phục vụ đây mà.
– Đã gần 8 giờ rồi, chú không đi làm sao?
– Hôm nay tôi được nghỉ…
– Ờm… Thôi chú làm gì làm đi. Cháu ăn xong nằm nghỉ một lát là khỏe ngay thôi!
– Ăn cho hết tô cháo đi rồiuống thuốc.
– Thôi không uống đâu!
– Bắt buộc!!!
Vẫn lại kiểu nói ngang hông đó rồi xuống nhà đem thuốc lên, cô bé nhìn vào là đã muốn nôn ra hết cháo…
– Cháu không uống thuốc đâu. Đắng lắm! Ăn cháo nóng một hồi là khỏe hẳn thôi mà! – Linh nhăn nhó khổ sở.
– Bây giờ muốn tự uống hay để tôi “móm” cho đây?!
Trời ạ, đến bây giờ Linh mới biết cái anh chàng này không chỉ lãnh đạm vô tình mà còn cực kì ác độc nữa, dám đe dọa cô. Mặt cô bỗng đỏ lựng khi nghĩ tới cảnh hắn ta sẽ áp môi hắn vào môi mình, thật ngượng không chịu nổi. Ăn xong tô cháo, Luân lấy tô để sang một bên rồi đưa thuốc và ly nước ấm cho Linh uống.
– Đã nói là không uống rồi mà!!!
– Đếm từ một tới ba, hoặc tự uống hoặc sẽ bị ép uống nhé! Một…
Tên “ác ma” bắt đầu đếm, khi tiếng thứ hai vừa cất lên, Luân trong tư thế sẵn sàng đưa viên thuốc vào miệng mình để móm cho Linh. Cô bé sợ hãi liền ngăn lại và uống hết thuốc, anh chàng nhìn cô uống trong khổ sỡ mà vẫn cười tinh quái. Uống hết cả đống thuốc này quả là một kỳ tích, trước giờ mẹ Linh cũng chưa thuyết phục nổi cô uống đến ngần ấ