pacman, rainbows, and roller s
Giả Vờ Thôi Mà Sao Lại Thành Thật

Giả Vờ Thôi Mà Sao Lại Thành Thật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324385

Bình chọn: 7.5.00/10/438 lượt.

à sao lại cứ đâp phá đồ thế nhỉ? Hay ai đó lấy đây là nơi để quyết chiến?Nghĩ vậy. Jun vùng dậy đi xuống dưới nhà, nói võng từ cầu thang:

– Nếu là trộm thì lấy đồ chứ dừng gây tiếng động nữa! Còn nếu thấy ít thì vào phòng ba tôi mã mở tủ là

56*** rồi muốn bao nhiêu thì tùy!Dừng làm mất giấc ngủ của tôi.

-…….

Jun đi xuống thêm mấy bước nữa thì suýt té cầu thang.Dưới sàn nhà là hình ảnh cậu em trai yêu quý đang

ôm 1 vật gì đó giữa 2 chân, khuôn mặt nhăn nhó, xuanh quanh đầy những mảnh cốc, bình hoa bị vỡ.Và

đương nhiên cái người đang dậm chan lên bụng hắn chính là nó đang bốc hỏa.Hắn nhìn thấy anh tưởng

được cứu nhưng khôgn ngờ anh ấy nói thế này:

– Thôi1 Em cứ luyện khí công đi! Anh lên ngủ tiếp đây!

-Anhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh…- Hắn gào thét.

6h sáng.

Jun đi xuống nhà chuẩn bị đi học nhìn những mảnh vỡ hôm qua, thăc mắc:

– Nhiều mảnh vỡ thế này sao không có ấy 1 tý máu nhỷ?(*-*)

– Aaaaa Cô nhẹ tay chút đi! Có biết đau lắm không hả?- Hắn bực tức gắt gỏng.

– Thì tôi có bị đánh đâu mà đau- Nó nhún vai cố tình dí thêm nữa.

– Nàyyyyyyyyy! Có tình người 1 chút đi! Tại ai mà tôi ra nông nỗi này hả?

– Tại anh!

– Sao lại tại tôi! Tại cô mới đúng! Đồ máu lạnh!

– Thế tại ai mà tôi bị mất nụ hôn đầu?

– Tại cô!

– Anh bị bại não hay sao mà nói thế hả?

– Thế tại ai mà tôi bị chói tai hả?

– Tại anh kéo tôi lên xe chứ bộ!

– Thế cô muốn tôi bế cô hay sao?

– Tất nhiên là không!

– Thế còn kêu ca gì?

– Tôi nói chứ có kêu gì đâu?

– Cô…..- hắn á khẩu.- Đi ủi đò cho tôi! Nhanh lên! – Hắn chỉ vào đống đò đã được giúp việc ủi sẵn để ở trên

bàn.

– Sao tôi phải làm chứ?- Nó gân cố cãi lại.

– Vì cô kém điểm hơn tôi!

Nó lại giở mặt cún con:

– Anh iu ơi! Đừng lam thế mà! Em không biết ủi đồ.

– Ừ! Em iu! Không biết là việc của em! Anh cũng đã nói đừng nhưng em vẫn cứ nện vào anh đấy thôi! Cho

nên đi ủi đồ nhanh lên- Hắn gằn từng chữ một.

Thế là nó lại phải cầm đống đồ đi ra đằng sau nhà, tập tành ủi đồ. Vừa ủi nó vừa nện từng phát một vào

chiếc áo. Hiếm thấy ủi đồ như nó cũng may là chỉ hơi bị nhăn 1 tý thôi.Bỗng mắt nó sáng lên:

– Hà hà hà! Anh chết với tôi rồi!

Sau khi hoàn tất công việc chơi xỏ hắn xong, nó quay lại với chiếc bàn ủi, cầm cái côc nưoc đổ vào bàn là

thì vô tình nó đổ vào ổ cắm điện thế là tất cả đương dây điện nhà hắn bị tê liệt hoàn toàn.Hắn đang ở

trong phòng bỗng thấy đèn cháy xèo xèo rồi nhạc cũng tắt hắn liền ngồi dậy.Bỗng nghe thấy tiếng nó la thất

thanh

– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!

Hắn vội vã chạy xuống chỗ nó thì bàng hoàng trước khung cảnh trước mặt. Tay nó be bét mau, đầu cũng

có máu, tay còn lại nó đau đớn ôm lấy đầu. Cảnh thật là hãi hùng.

Chap 5:Xin em đừng chết!

Hắn cấp tốc bế xốc nó lên xe rồi rú ga phóng như bay trên đường.Hắn sợ lắm. Nhìn nó thế hắn thấy rợn cả

người, khiến hắn tưởng tượng ra cảnh …..heo bị học tiết(oạch).Trên đường đi hắn liên tiếp vỗ vỗ vào mặt

nó, sợ rằng nếu không làm thế nó sẽ ngủ mà không bao giờ tỉnh lại mất.

– Nè!Anh…làm..cái gì vậy?- Nó đang rất mệt lại còn ăn mấy cái tét vào mặt nên càng mệt hơn.

– Đừng có nói! Ngậm bớt cái mồm đi thì chết à- Hắn gắt nó nhưng mà là ngắt yêu nhá.

– Anh mắng gì tôi?- Nó vùng dậy định bóp cổ hắn thì lại bị vết thương ở đầu lên tiếng- Á ui!

– Đấy! Chết chưa! Ngồi im cái đi!- Hắn lấy tay giữ nó- Sắp đến bệnh viên rồi! Cố lên!

Nó đang mất sưc lại bị hắn giữ nên chỉ biết ngồi r-ủa hắn. Người ta đang bị thương mà vẫn cứ trêu trọc được cũng chỉ có mỗi mình hắn. Tôi là con gái đó nhé,

làm gì mà bóp tay tôi chặt như bóp cái xà đơn thế hả? Tôi chan yếu tay mềm mà anh lại làm thế, khác nào

dẫm nát đời hoa đẹp.

Nếu bây giờ có ai đang ở trong bệnh viện chắc chắn sẽ tưởng là có khủng bố mất. Hắn mở cửa hết phòng

này đến phòng nọ túm cổ bác sĩ ra ngoài rồi tống họ vào phòng cấp cứu- nơi hắn vừa mới ”vứt” nó vào đó

mấy phút.Rồi sau đó hắn đi đi lại lại chờ bác sĩ đi ra. Nhưng mới 5 phút thì các bác sĩ đã đi ra.

– Thế nào cô ấy sao rồi?- Hắn lại túm ngực bác sĩ hỏi dồn dập khiến vị bác sĩ toát mồ hôi mới nói được một

câu

– Xin lỗi nhưng anh nên chuẩn bị tâm lý!

Hắn thẫn thờ, tay buông ra và thế là ông bác sĩ ngã ngửa một cú tuyệt đẹp.Sao…sao lại thế?Thấy cô y tá đẩy ”xác” nó ra hắn liền lao tới, lay lay người nó.

– Này! Tỉnh dậy đi chứ! Ai cho em ngủ hả? Em là nô lệ của anh, anh không cho phép em ngủ thì em không

được ngủ! Em mà chết là nhà anh xiu tận mạng đó. Còn nữa, anh đã anh hạ j em đâu, dậy đi! Dậy để anh

xả stress xong rồi thì muốn làm gì thì làm..bla..bla…-Kết thúc bằng một câu- Xin em đừng chết!- Hắn gục đầu vào bụng nó- Em dậy đi rồi anh cho em trêu trọc

thoải mái cũng chẳng than 1 câu, 1 từ cũng không!- Hắn cam kết. Nếu mà nó chết thì chẳng phải người ta

sẽ nghi rằng hắn là hung thủ hay sao? Tuyẹt đối không được! Không thể thế được! Hắn còn yêu đời, yêu

người lắm. Hắn mà bị xử tử thì các cô gái sẽ khóc mà xảy ra lũ lụt mất. Không đươc! Không được mà!

– Thật chứ?

Hắn bật dậy nhìn thấy nó đang ngồi sừng sững, 2 mắt chăm chú nhìn hắn