
ie Cardonlet đã chết.
– Ta biết- khuôn mặt của Cordelia biến sắc. Một loại cảm xúc nào đó vừa vụt qua khuôn mặt lạnh lùng của Cordelia… sợ hãi, lo lắng thậm chí là quan tâm?
– Cháu ổn chứ?
Schuyler gật đầu. Cô gần như chẳng biết gì về Aggie. Chắc chắn là hai người học cùng trường với nhau khoảng hơn 10 năm rồi, nhưng điều này không có nghĩa họ là bạn của nhau.
– Cháu có bài tập phải làm- Schuyler nói trong khi cởi khuy áo khoác và phủi bụi chiếc áo len, cô tiếp tục cởi những chiếc quần áo khác cho đến khi cô đứng trước bà mình chỉ với lớp áo mỏng dính và chiếc xà cạp màu đen.
Schuyler vừa sợ lại vừa yêu Cordelia dù bà chưa bao giờ có một cử chỉ yêu thương nào đối với cô. Cảm xúc rõ ràng nhất mà Schuyler có thể nhận ra là một sự chịu đựng miễn cưỡng. Bà chịu đựng cô, cô không bằng lòng với bà nhưng cũng chịu đựng bà.
– Những vết đó của cháu đang tệ đi thì phải- Cordelia nói khi nhìn vào cẳng tay Schuyler.
Schuyler gật đầu. Các đường sọc màu xanh với những hình thù phức tạp ẩn hiện dưới lớp da ở cẳng tay cô, chúng xuất hiện vào ngày sinh nhật lần thứ 15 của cô. Chúng không gây đau đớn nhưng lại rất ngứa, cứ như thể tự nhiên mà xuất hiện trên da cô vậy… hoặc là ăn sâu vào bên trong… vì một lí do nào đó.
– Cháu thấy chúng vẫn thế mà- Schuyler đáp.
– Đừng có quên cuộc hẹn của cháu với tiến sĩ đấy.
Schuyler gật đầu.
Con Xinh đẹp nằm cuộn tròn trong chiếc chăn lông vịt của Schuyler, nhìn ra ngoài cửa sổ hướng về phía dòng sông lấp lánh bên dưới tán cây.
Cordelia bắt đầu vuốt ve bộ lông mượt mà của nó.
– Ta từng có một con chó như thế này, khi ta ở tuổi cháu, mẹ cháu cũng vậy- Cordelia cười buồn bã.
Cordelia rất ít khi nói về mẹ Schuyler, người mà- một cách chính xác chưa chết- bắt đầu hôn mê khi Schuyler một tuổi, và vẫn luôn ở trong tình trạng này từ đó đến giờ. Tất cả các bác sĩ đều nói rằng não của mẹ cô vẫn hoạt động bình thường và bà có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Nhưng bà chưa bao giờ tỉnh lại. Schuyler thường đến thăm bà vào mỗi chủ nhật tại bệnh viện Giáo hội trưởng lão Colombia để đọc cho bà nghe tờ Times chủ nhật.
Schuyler không có nhiều kỉ niệm về mẹ ngoại trừ khuôn mặt đẹp nhưng buồn của bà, và việc bà thường hát những bài hát ru bên nôi cô. Có thể Schuyler nhớ được khuôn mặt đó bởi lẽ đây chính là khuôn mặt của bà bây giờ, khi bà đang chìm sâu vào giấc ngủ- một khuôn mặt luôn ẩn hiện nét u sầu. Hai cánh tay bà khoanh trước ngực, mái tóc bạch kim xổ tung trên gối.
Cô muốn hỏi bà mình thêm nhiều câu hỏi nữa về mẹ cô và cả về con chó săn của bà- nhưng cái nhìn xa xăm không còn trên khuôn mặt của Cordelia nữa, bản thân Schuyler cũng biết mình sẽ không thể lấy thêm dù chỉ một chút thông tin nào vào buổi tối hôm nay.
– Bữa tối sẽ bắt đầu vào lúc 6 giờ- Bà cô nói và rời khỏi phòng.
– Vâng thưa Cordelia- Schuyler lầm bầm.
Cô nhắm mắt lại và nằm lên giường, dựa vào con Xinh đẹp. Mặt trời rọi chiếu qua những tấm rèm. Bà của cô thật là một người khó hiểu. Đã rất nhiều lần Schuyler ước ao rằng cô là một cô gái bình thường, sống trong một gia đình bình thường. Tự nhiên cô cảm thấy cô đơn vô cùng, cô thắc mắc không biết có nên nói cho Oliver biết về cái ghi chú của Jack hay không. Trước đây cô chưa từng giấu cậu ấy chuyện gì. Nhưng cô cũng lo cậu ấy sẽ cho cô là ngốc nghếch khi để mình rơi vào một trò đùa ngu ngốc như thế.
Sau đó điện thoại của cô kêu bíp bíp. Số điện thoại của Oliver sáng lên dòng tin nhắn vừa tới, cứ như thể cậu ấy biết cô sẽ cảm thấy như thế nào ngay sau đó.
NHỚ CẬU LẮM BÉ CON.
Schuyler mỉm cười. Cô không thể có bố mẹ ở bên nhưng ít nhất cô cũng có một người bạn thật sự.
Chương 9:
Lễ tang Aggie Carondolet là một sự kiện xã hội lớn, rất đặc biệt. Carondolet là một gia tộc lâu đời ở New York, vì vậy mà việc Aggie chết yểu trở thành miếng mồi ngon cho các tờ báo khổ nhỏ. MỘT NỮ SINH CHẾT TRONG TẦNG HẦM CỦA MỘT HỘP ĐÊM. Bố mẹ Aggie giận đến run người, nhưng họ không thể làm gì cả. Thành phố này bị ám ảnh bởi những cái gì giàu có, xinh đẹp và những bi kịch (Càng đẹp, càng giàu, càng bi thảm thì dòng tít càng lớn). Mới sáng sớm ra đã có hẳn một đoàn thợ chụp ảnh đứng chật cứng ở cổng trường, chờ đợi để chụp được một vài tấm ảnh về cảnh người mẹ đau buồn (đó chính là bà Sloane Carondolet tôn quý, người đã đạt giải Người phụ nữ thượng lưu của năm vào năm 1985), và về những người bạn tốt nhất của Aggie trong tình trạng bị kích động, chẳng ai là nhanh nhẹn hơn người được coi là cô gái – của – thị trấn, Mimi Force.
Mimi chỉ liếc nhìn những người thợ chụp ảnh này có một lần, trông cô nàng có vẻ rất vui khi được phô ra trên mình những bộ đồ hiệu Dior Homme được thiết kế bởi Hedi Slimane. Bộ đồ này phải may qua đêm mới xong, nhưng những gì Mimi muốn thì cô ấy luôn luôn có được. Bộ quần áo làm bằng vải satanh đen, với những đường nét riêng rất sắc sảo. Cô không đeo gì bên dưới ngoại trừ một chiếc vòng mã não. Trông Mimi sẽ thật tuyệt vời trên bản tin sáng mai – một chút bi thảm thậm chí còn làm cho cô quyến rũ hơn.
Ghế ngồi bên trong nhà thờ nhỏ của trường Duchesne được sắp xếp theo