Snack's 1967
Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321871

Bình chọn: 7.5.00/10/187 lượt.

more, Paul đỗ xe lại sát vỉa hè.

– Chúng mình đang ở trước home sweet home mới của cậu đây; tớ hy vọng là cậu sẽ thích, nếu cậu không thấy thoải mái ở đây thì mình vẫn có thể thu xếp với hãng bất động sản. Chọn nhà cho người khác không phải dễ…

Arthur ngắt lời bạn, anh sẽ thích nơi này, anh đã tin chắc là như vậy.

Họ vác hành lý đi ngang qua lối vào của toà nhà nhỏ. Thang máy đưa họ lên tầng ba. Khi đi dọc hành lang đến trước căn hộ số 3B, Paul thông báo với Arthur rằng anh đã gặp hàng xóm của Arthur, “một người đẹp”, anh vừa thì thào như vậy vừa mở khoá cánh cửa trước mặt.

Từ phòng khách nhìn ra là những mái nhà của Pacific Heights. Đêm đầy sao tràn vào căn phòng. Các nhân viên dọn nhà thuê đã đặt rải rác chỗ này chỗ khác những món đồ gỗ gửi từ Pháp sang và đã dựng lên chiếc bàn vẽ đặt đối diện với cửa sồ. Những thùng sách đã được dỡ ra và sách đã được bày chật trên các giá.

Arthur lập tức dịch chuyển đồ đạc, xoay chiếc đi văng ra đối diện cửa kính, đẩy lại một chiếc bành về phía lò sưởi nhỏ.

– Tớ thấy là cậu vẫn chưa bỏ được cái thói gàn dở của cậu.

– Như thế này hay hơn chứ?

– Hay lắm – Paul trả lời. – Bây giờ cậu đã thấy thích chưa?

– Tớ có cảm giác đúng là ở nhà mình !

– Vậy là cậu đã trở lại thành phố của cậu, khu phố của cậu, và nếu có thêm đôi chút may mắn thì còn là trở lại với cuộc đời cậu nữa đấy !

Paul dẫn bạn đi xem những căn phòng khác, phòng ngủ khá rộng rãi, đã kê sẵn một cái giường to, hai cái bàn nhỏ đầu giường và một chiếc bàn chân quỳ. Một vệt trăng lọt qua khe cửa sổ nhỏ của buồng tắm ở kế bên, Arthur lập tức mở cửa số ra, khung cảnh nhìn thật đẹp.

Paul khổ sở vì phải bỏ rơi bạn ngay buổi tối Arthur vừa mới trở lại, nhưng anh phải đi dự buổi chiêu đãi để bàn chuyện làm ăn: công ty anh đang tranh thầu một dự án quan trọng.

– Giá mà tớ đi cùng với cậu được – Arthur nói.

– Với cái đầu hãy còn bị lệch múi giờ của cậu, cậu ở lại nhà thì tớ thích hơn ! Mai tớ sẽ ghé qua đón cậu và sẽ dẫn cậu đi ăn trưa.

Paul ôm vai Arthur rồi nhắc lại rằng anh rất vui vì Arthur đã trở về. Bước ra khỏi buồng tắm, anh quay lại, chỉ tay vào bức tường trong đó:

– À ! Có một điều rất tuyệt trong căn hộ này mà cậu còn chưa nhận ra.

– Cái gì vậy? – Arthur hỏi.

– Không hề có một cái tử tường nào cả !

Giữa San Francisco, một chiếc Triumph màu xanh lá cây bóng nhoáng lao vun vút ở đại lộ Pottrero. John Mackenzie, trưởng ban bảo vệ bãi đậu xe của bệnh viện Memorial San Francisco, đặt tờ báo xuống. Ông đã nhận ra tiếng máy nổ rất đặc biệt phát ra từ chiếc ôtô của cô bác sĩ trẻ ngay khi cô vừa mới vượt qua chỗ cắt với phố 22. Lốp xe nghiến kin kít trước chòi gác của ông, Mackenzie rời khỏi ghế và nhìn về phía cái mui xe đã thò vào dưới thanh chắn đến tận tấm kính trước cửa xe.

– Cô phải đi mổ khẩn cấp cho ông trưởng khoa, hay cô làm như thế chỉ đề chọc tức tôi thôi – Ông bảo vệ vừa lắc đầu vừa hỏi.

– Bớt đi một tí ađrênalin thì không có hại gì cho tim của bác đâu, bác phải cảm ơn tôi chứ, bác John. Bác làm ơn cho tôi vào với?

– Cô không có ca trực đêm nay, tôi không dành chỗ cho cô.

– Tôi để quên cuốn giáo trình phẩu thuật thần kinh ở trong tủ của tôi, tôi chỉ vào một chút thôi.

– Với công việc của cô và cái xe phóng như điên này, rồi cô sẽ tự giết mình thôi, bác sĩ ạ. Ô số 27, hàng cuối cùng bên phải, còn trống đấy.

Lauren cảm ơn ông bảo vệ bằng một nụ cười, thanh chắn được nâng lên và cô đạp ngay vào chân ga; lốp xe lại kêu kin kít. Gió thổi bật lên vài món tóc trước trán cô, để lộ ra vết sẹo trên trán, dấu tích của một vết thương cũ.

– o O o –

Một mình ngồi giữa phòng khách, Arthur làm quen với cái nhà mới. Paul đã đặt một dàn hifi nhỏ trên một giá sách.

Anh bật đài lên và xăng xái mở những thùng đồ còn lại đang xếp chồng trong một góc. Tiếng chuông cửa vang lên, Arthur ra mở cửa. Một bà cụ đẹp lão đưa tay về phía anh.

– Tôi là Rose Morrison, hàng xóm của anh.

Arthur mời bà vào, nhà nhưng bà từ chối.

– Tôi cũng muốn trò chuyện với anh lắm, – bà nói – nhưng tối nay tôi rất bận. Thế này nhé, chúng ta hãy thống nhất với nhau, không có nhạc rap, không có nhạc techno, R&B thì có thể được nhưng chỉ loại chất lượng thôi, còn đối với hip hop thì để xxem đã. Nếu anh cần gì thì cứ bấm chuông cửa nhà tôi, bấm mạnh lên một tí, tôi điếc đặc đấy !

Bà Morrison quay đi ngay lập tức. Thú vị, Arthur còn đứng lại vài giây ở ngưỡng cửa rồi mới quay vào tiếp tục công việc.

Một giờ sau, cái dạ dày cồn cào nhắc anh nhớ rằng anh chưa ăn gì sau bữa ăn trên máy bay. Anh mở tủ lạnh ra tuy chẳng hy vọng gì mấy và ngạc nhiên nhìn thấy một chai sữa, một tảng bơ, một gói bánh mì cắt lát để nướng, một bịch mì sợi tươi và vài dòng chữ của Paul chúc anh ăn ngon miệng.

Gian đại sảnh của khoa cấp cứu đầy ứ. Băng ca, ghế lăn, ghế bành, ghế dài, chổ nào cũng có người. Sau tấm kinh nơi cửa tiếp đón, Lauren xem danh sách nhập viện. Tên của các bệnh nhân đã được khám chữa bệnh vừa mới được xoá khỏi tấm bảng to màu trắng là đã có ngay tên khác thay vào.

– Tôi đã bỏ lỡ mất một trận động đất à? – Cô hỏi người trực ban bằng giọn