
làm như thế.
Tạ Thiên Ngưng quyết định rồi nên không thèn để ý đến Phong Khải Trạch ở phía sau, đi thẳng đến trạm chờ xe buýt.
Phong Khải Trạch không ngăn cản cô, cứ để cho cô đi, sau đó cũng đi đến trạm xe buýt, đứng bên cạnh cô, mang theo vẻ cưng chiều, giễu cợt nói: “Em rất mạnh mẽ nhưng ăn ở hai lòng, rất đáng yêu.”
Anh bị lời nói trái với suy nghĩ của cô lừa cho thật thê thảm, nếu như không có quyển nhật kí kia, có lẽ bây giờ anh còn không biết sự thật, sẽ hận cô cả đời.
Vậy mà thật kì diệu, chỉ vì muốn trả thù mà anh trộm đi quyển nhật kí của cô, lại làm hại mình vạn kiếp bất phục.
“Phong tiên sinh, tôi với anh không quen biết, xin không cần giả vờ thân quen như thế.” Cô lên giọng lạnh lùng, sau đó bình thản nhìn hướng xe buýt đi tới.
Vừa lúc có một chuyến xe đến dừng ở trước mặt cô, cô không chút do dự bước lên xe, trả tiền xong còn quay lại làm một cái mặt quỷ với anh rồi mới vào trong tìm ghế ngồi.
Phong Khải Trạch không lên xe mà ngồi ở dưới nhìn cô, trên mặt giữ nguyên nụ cười thần bí.
Không quen sao?
Thật ra bọn họ rất quen, quen biết khi còn bé nữa kìa.
CHƯƠNG 58: ANH ĐÃ ĐỊNH LÀ LẤY RỒI
Tạ Thiên Ngưng ngồi xe hai giờ mới về tới chỗ ở của mình, cả người mệt lử chỉ muốn ngủ thật say.
Hiện thực có quá nhiều phiền muộn và tàn khốc, nếu như ngủ say thì sẽ không cần phải đối mặt với nó.
Đúng, ngủ say.
Cô muốn ngủ thật lâu qua mấy ngày mấy đêm, đem toàn bộ phiền muộn ngủ theo.
Tạ Thiên Ngưng quyết định như vậy, ngây ngô lấy chìa khoá ra, mở cửa phòng, tiếp đó đi vào, hơn nữa còn lập tức khoá cửa lại. Khoá xong còn không yên tâm, lắc thử để xác đinh có khoá được hay chưa.
Cô biết cái tên bệnh thần kinh ở đối diện, cho nên khoá cửa kĩ một chút, không phải là chuyện xấu gì.
Khoá cửa xong cô mới xoay người lại, đang muốn đi vào phòng, nhưng người trước mắt đã làm cô sợ hết hồn, trọng tâm cả người không ổn định phải tựa vào cửa, toàn bộ những gì trên tay đều rơi xuống đất.
“Anh, anh vào hồi nào?”
Cô cố ý khoá cửa chính là để đề phòng cái tên bệnh thần kinh đi vào. Nhưng không nghĩ tới anh ta lại vào được, hơn nữa còn ngồi trong phòng khách, thảnh thơi xem tạp chí giống như nhà của mình vậy, một chút ngại ngùng cũng không có.
Thật là gặp quỷ.
“Nửa giờ trước đi.” Phong Khải Trạch tiếp tục xem tạp chí, bộ dáng không sao cả cố ý không nhìn tới cô, nhất là một màn cô mới vừa hoảng sợ đến phải tựa vào cửa kia, khiến anh không nhịn được bật cười trong lòng.
Trong mắt anh, bất kì hành động của cô đều đáng yêu như thế.
Trước kia nhìn phụ nữ anh đều có một cảm giác ghê tởm. Thế nhưng với cô, cho dù là mắng chửi người anh cũng thích.
“Nửa giờ trước, làm sao có thể?” Tạ Thiên Ngưng kêu to, quay đầu lại kiểm tra khoá cửa, phát hiện khoá không sao, căn bản không có bị cạy.
Nếu không phải cạy cửa vậy anh vào bằng cách nào?
“Anh, anh vào bằng cách nào?”
“Đương nhiên là đi vào.”
“Tôi hỏi là làm sao anh mở được cửa?” Cô tức giận hỏi, cả người đều là cơn thịnh nộ.
Vốn định trở về ngủ ngon một giấc nhưng lại bị cái tên này quấy rầy, e rằng muốn ngủ cũng không được rồi.
“Đương nhiên là dùng chìa khoá mở cửa, không lẽ anh lấy tay mở sao?” Anh không nóng không lạnh mà trả lời, thái độ bình thản như nước nhưng loáng thoáng bên trong có hương vị rượu ngọt. Đối với cô, dường như là cưng chiều nhưng dường như có một chút trêu chọc cô.
“Từ đâu anh lấy được chìa khoá cửa phòng tôi?”
“Chưa nghe nói tiền có thể sai kiến được ma quỷ sao?”
Chỉ cần một chút tiền, hơn nữa là một chút thủ đoạn, lấy cái chìa khoá không phải là việc khó.
“Phong tiên sinh, rốt cuộc anh muốn thế nào mới buông tha cho tôi?” Cô mệt mỏi hỏi, bị anh làm phiền đến sắp không chịu nổi.
Người đàn ông này quá thần bí, hơn nữa bản lãnh rất lớn, anh ta thật sự muốn làm gì?
“Đời này anh sẽ không buông tha em, anh tuyên bố, đời này Tạ Thiên Ngưng em chỉ có thể làm vợ Phong Khải Trạch anh. Em, anh đã định là lấy rồi.”
“………….”
Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, gượng cười trả lời anh: “Anh, tôi tuyệt đối không gả.”
Anh ta muốn cưới, cô còn không muốn gả đây.
Ai nguyện ý lấy tên bệnh thần kinh chứ?
Phong Khải Trạch không phản bác ngay, anh đi tới trước mặt cô, hơi khom người xuống, để mặt mình đối mặt với mặt cô, tự tin nói: “Một ngày không xa em nhất định sẽ cam tâm tình nguyện lấy anh. Được rồi, vừa mới trở về chắc là mệt rồi, tắm rửa một chút sau đó nghỉ ngơi thật tốt, anh tạm thời không quấy rầy em.”
Nói xong, anh lấy tay sờ đầu cô, sau đó đi ra cửa.
CHƯƠNG 59: NGẠC NHIÊN
Tạ Thiên Ngưng chỉ ngây ngốc tại chỗ nhìn bóng lưng Phong Khải Trạch tiêu sái rời đi, chờ khi anh đi vào phòng đối diện, không nhịn được rống lên.
“A——”
“Đáng ghét—-”
Tại sao trên đời này lại có người đàn ông nhàm chán như vậy chứ?
Phong Khải Trạch ở đối diện, nghe rõ ràng tiếng gào to của cô, cười cười yên tâm, sau đó đóng cửa lại làm chuyện của mình.
Có thể gào to như vậy chứng tỏ thân thể cô đã khoẻ rồi, cho nên anh không cần quá lo lắng nữa.
Còn tổn thương lòng của cô, anh nên làm thế nào mới giúp cô vượt qua đây, nhất là cái tên Ôn Thiế