
định sẽ rất vui vẻ hạnh phúc.”
Ninh Nghiên nhìn số tiền kia, muốn đưa tay cầm lấy, nhưng vì thấy ngượng nên đẩy Tạ Minh San, để cô cầm.
Tạ Minh San cũng muốn cầm lấy số tiền này, nhưng lại không dám giơ tay ra nhận, lúng túng cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Đều là người một nhà, không cần ngại ngùng, cầm đi.” Tạ Thiên Ngưng đem tiền nhéo vào tay Tạ Minh San, lo lắng không đủ, định móc trong ví ra đưa cho cô thêm.
“Chị họ, đủ rồi, đủ rồi, quá nhiều rồi.” Tạ Minh San vội vàng ngăn cô, càng ngày càng thấy mình không phải là người. Chị họ tốt bụng như thế, sao lúc đầu cô lại nhẫn tâm làm tổn thương chị ấy đến thế chứ?
“Dù sao cũng chẳng đáng bao nhiêu, hai người tạm thời cứ lấy dùng, chờ sau khi chú trở về, hai người có thể đến vườn hoa giúp chú, việc kinh doanh của chú khá tốt, một mình ông sao có thể quán xuyến hết được chứ?”
“Chị họ ——” cảm giác thâm tình này, thật rất tuyệt vời.
“Được rồi được rồi, đừng vì xúc động mà rơi nước mắt chứ, hai người về trước đi. nếu như muốn biết tin tức của chú, ngày mai trở lại nơi này tìm chị, chị sẽ nói cho hai người biết, có lẽ cùng nhau suy nghĩ cách có thể cứu chú trở về.”
“Chị họ, cám ơn chị, cám ơn chị, cám ơn chị vì chị đã không so đo chuyện lúc trước, cám ơn chị vì chị đã không ghét em, cám ơn chị vì chị còn —— giúp em.” Tạ Minh San thật sự cảm động đến rơi nước mắt, đồng thời đây cũng chính là những giọt nước mắt hối hận, vì những gì đã làm trước kia.
So với trước kia quả thật cô xấu xí hơn chị họ rất nhiều, xấu đến mức làm cô muốn đào cái hố chui vào, vĩnh viễn không ra ngoài.
“Thật ra chị cũng muốn nói cám ơn em, nếu như không phải là vì em, thì chị có lẽ vẫn không chịu từ bỏ Ôn Thiếu Hoa, thậm chí còn muốn gả cho hắn ta, chị là người rất mù quáng, chỉ cần đã quyết thì sẽ không chịu thay đổi, nếu không phải có em vào cuộc, chị đã không thể ở cùng khỉ con rồi, là do em cho chúng ta có cơ hội ở chung với nhau. Tất cả hạnh phúc bây giờ chị có được cũng nhờ một phần công lao của em, cho nên chị cũng muốn nói cám ơn em.”
“Chị họ ——”
“Minh San, em bây giờ còn trẻ, còn có cơ hội tìm lại hạnh phúc của mình, không nên lầm đường nữa, biết không?”
“Em biết rồi.”
“Thừa dịp trời còn chưa tối, hai người trở về đi, khi không xa là có thể bắt tắc xi rồi, hai người cẩn thận một chút.” Tạ Thiên Ngưng biết Phong Khải Trạch sẽ không chịu chở Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên về, cho nên không dám đề nghị điều này, cứ để cả hai người thuê xe trở về.
Tạ Minh San đương nhiên cũng hiểu chuyện này, Phong Khải Trạch đã không so đo chuyện trước kia còn cho cô tiền, cô đã đủ cảm kích rồi , không dám hy vọng xa vời gì, “Chị họ, vậy em và mẹ đi về trước, nếu như có tin tức của ba , chị liền báo cho em và mẹ nha.”
“Hai người về trước đi, nếu như có tin của chú, chị sẽ thông báo cho cả hai biết.”
“Mẹ, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Ninh Nghiên trước khi đi còn cố ý liếc nhìn Phong Khải Trạch, cảm giác trên người anh toát ra hàn ý, không khỏi cảm thấy sợ, vì vậy liền tăng nhanh cước bộ rời đi.
Hai mẹ con sau khi đi, Đới Phương Dung lập tức không vui khiển trách, “Thiên Ngưng, con không thể chỉ vì mấy câu nhận sai mà tin tưởng họ, lỡ như trong này có âm mưu gì thì sao? Sau này con tạm thời ít tiếp xúc với hai người kia đi, biết không?”
“Mẹ, khỉ con cũng tin tưởng họ thành tâm nhận sai, mẹ còn lo lắng cái gì nữa?” Tạ Thiên Ngưng đem mọi chuyện đều hướng về phương diện tốt, trong lòng hi vọng Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên thật sự đã biết sai, chỉ cần họ thực tâm nhận sai, thì chú mới có thể cùng họ chung sống một nhà.
“Nếu như Khải Trạch thật sự tin tưởng họ thành tâm hối cãi, thì sẽ không từ chối cho họ ở nhờ rồi? Bất kể như thế nào vì lý do an toàn, tóm lại con không được lui tới với hai người họ.”
“Con và họ vốn dĩ đã ít nói chuyện với nhau rồi, mẹ an tâm đi, hiện nay chuyện quan trọng nhất chính là mau chóng cứu chú về, chứ không phải để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.”
“Đối với mẹ mà nói, con bình an mới là quan trọng, chuyện còn lại đều là chuyện nhỏ, chưa tới ba tháng là con sẽ phải sinh, cho nên trong ba tháng này, mẹ không muốn con gặp bất kỳ nguy hiểm nào.”
“. . . . . .”
Đối với nỗi lo lắng sợ hãi của Đới Phương Dung, Tạ Thiên Ngưng chỉ biết cười, bất kể thế nào thì trong lòng cô, hiện giờ vẫn lo lắng nhất là an nguy của Tạ Chánh Phong, âm thầm cầu nguyện cho ông có thể bình an vô sự.
Phong Khải Trạch nhìn thấu tâm tư của cô, vốn không quan tâm chuyện Tạ Chánh Phong bị bắt cóc, nhưng thấy cô lo lắng như thế, làm cho anh không thể không quan tâm, thậm chí sợ nếu như Tạ Chánh Phong xảy ra chuyện gì e rằng sẽ rất dễ tác động đến cô.
Xem ra anh cần phải cẩn thận suy nghĩ nên làm sao mới phải, không thể để cho bọn bắt cóc chiếm được quá nhiều tiện nghi khiến mình bị thua thiệt.
Chờ đợi hết một ngày, đến sáng ngày thứ hai, Tạ Thiên Ngưng nhận được số lạ gọi tới, vừa nhìn liền biết là bọn bắt cóc gọi, cho nên không do dự, trực tiếp đè xuống nút trả lời, ai ngờ nghe được giọng của Hồng Thi Na .
Hồng Thi Na không hề quanh co lòng vòng, mà theo kế hoạch trực tiếp gọi điện tho