XtGem Forum catalog
Em là tình yêu – Hoàng Thu Dung

Em là tình yêu – Hoàng Thu Dung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322254

Bình chọn: 9.5.00/10/225 lượt.

rang, rộng lượng, giám đốc Trần nói.

– Bây giờ tôi nhân danh là giám đốc của cô, ra lệnh cô đi theo tôi. Cô không được quyền từ chối, rõ không?

Thấy Nhu Phong còn đứng ngần ngừ, giám đốc Trần nói như quát.

– Này cá tính mạnh của cô biến đi đâu mất rồi. Tôi cố tranh thủ đưa cô đi rồi về lại công ty trong thời gian sớm nhất, để cô còn qua phòng quản lý nhân sự nghe Mạnh Thắng hướng dẫn cô chiều nay đi ký hợp đồng cùng tôi.

Nhu Phong riu ríu bước theo sau giám đốc Trần. Một giám đốc mà cô thấy, có nhiều năng lực và quyền uy trong cách nói nhưng lại chứa đầy sự nhân hậu, bao dung.

Chương 2

Chiếc xe hơi màu cà phê sữa, sang trọng đỗ xịch trước cửa tiệm thời trang thật lớn. Giám đốc Trần mở cửa bước ra rồi vòng qua cửa bên kia mở giúp Nhu Phong. Cử chỉ anh thật dễ thương.

– Nào, mời “cô nương” bước xuống xe, tôi không dẫn cô vào “cửa tử” đau mà sợ.

Nhu Phong cười nhẹ, bước xuống:

– Cám ơn ông giám đốc .

– Này, tôi đã nói sao chẳng lẽ cô quên rồi nhỉ? Cho cô nói lại lần nữa.

– Ông thật khó tính. Được rồi. Tôi cảm ơn ông, ông Trần ạ.

– Chỉ tạm được thôi.

Vừa cùng giám đốc Trần bước vào cửa tiệm. Nhu Phong đã thấy một người đàn bà sang trọng bước nhanh ra mừng rỡ chào đón giám đốc Trần.

– Lâu quá không thấy giám đốc Trần đưa bà chủ ghé qua cửa hàng thời trang của tôi. Chẳng lẽ cậu chê cửa tiệm tôi rồi chăng?

Giám đốc Trần cười.

– Nếu tôi chê cửa tiệm bà thì cõ lẽ hôm nay tôi không trở lại làm gì. Bà nói quá chứ trong thành phố này có cửa tiệm nào hơn được tiệm “Thời trang bốn mùa” của bà Đỗ Ngọc.

Bà chủ tiệm cười tít mắt trước lời khen tặng của giám đốc Trần – Một khách hàng rất sộp của cửa tiệm bà.

– Mời giám đốc Trần bước vào lựa chọn, tôi có nhập về một số thời trang mới nhất đó.

*

Bà chủ tiệm bây giờ mới trông thấy Nhu Phong đứng sau lưng giám đốc Trần, bà chợt tròn mắt ngạc nhiên.

– Cô…

Nhu Phong hơi bối rối, cô đá nhẹ mắt trái và xua xua tay, bà chủ cửa tiệm như hiểu ý. Mọi cử chỉ của hai người diễn ra trong nháy mắt. Giám đốc Trần không hề hay biết, một phần anh cũng lo lơ đễnh ngắm những bộ quần áo treo xung quanh.

– Nhu Phong, ta vào lựa chọn thôi.

Nhu Phong bước đi vờ ngây người trước vẻ lộng lẫy của cửa tiệm thời trang và cô xăm soi từng tủ kiếng treo những kiều đồ thật đẹp, thật moden. Trang nhã có, kiểu cô có, lộng lẫy có. Và Nhu Phong đứng ngây người ra ngắm từng kiểu, từng kiểu… rồi cô bước tới tủ kiếng thấp hơn được kê gần đó. Choáng ngợp giữa vô số trang sức trâm cài, bông tai, dây chuyền, với những hột đá lấp lánh những màu sắc thật quyến rũ.

Thấy Nhu Phong đứng ngắm một cách thích thú, giám đốc Trần đến bên cô cười nhẹ.

– Cô thấy sao?

– Đẹp quá giám đốc Trần. Tôi chưa bao giờ bước vào cửa tiệm thời trang dù nhỏ chứ đừng nói lớn như thế này.

Giám đốc Trần cười thông cảm rồi anh ngoắc tay kêu bà chủ cửa tiệm đang đứng trò chuyện với khách hàng lại.

– Bà làm ơn lấy giúp tôi bộ vest nữ màu trắng kia đi.

– Cậu thật có mắt thẩm mỹ. Đây là hàng mới nhập về. Tuy hơi mắc nhưng nó thật sang trọng, quí phái rất hợp với phụ nữ làm việc trong công sở. Nếu kết hợp nó với sợi dây chuyền này khỏi chê.

Đưa tay đẩy cửa tủ kiếng, bà lấy ra sợi dây chuyền màu trắng có gắ những viên đá phát ra những tia màu ngũ sắc long lanh từ những đóa hoa mai thanh nhã.

– ồ, đẹp thật!

Giám đốc Trần buột miệng khen, và anh đưa tay chỉ đôi bông màu trắng cũng hình đóa hoa mai.

– Chúng là một bộ. Nhưng con gái tôi nó rất thích đôi bông này. Tôi dự định chỉ trưng bày, bao giờ bán sợi dây chuyền rồi tôi lấy cất nó. Nào ngờ cậu thích… thôi thì tôi để cậu.

Giám đốc Trần cười.

– Cám ơn bà đã nghĩ đến tôi. – Quay sang Nhu Phong anh nói – Nào, Nhu Phong, cô hãy thử bộ đồ này xem có vừa không? – Và Trần dưa sợi dây cùng đôi bông tai cho cô, anh nói – Xem chúng có vẻ rất hợp với cô đấy Phong.

Đưa tay càm lấy những thứ giám đốc Trần đưa, Nhu Phong ngần ngại.

– Ông làm tôi áy náy quá.

– Không có gì đâu. Cô hãy vào trong thử xem bộ trang phục có vừa không?

Bà chủ cửa tiệm buột miệng chen vào.

– Cậu đừng lo. Bộ này tôi bảo đảm rất vừa vặn với cô đây. Vì nó là ni của cô Phong mà.

Giám đốc Trần quay phắt lại.

– Sao bà rành cô ta thế?

Nhìn thấy đôi mắt chớp lia của Nhu Phong bà chủ cửa tiệm lúng túng nói.

– à, Do buôn bán quen nên tôi có đôi mắt rất chuẩn. Chỉ cần nhìn qua dáng dấp là tôi biết cô này mặc vừa trang phục này, cô kia mặc vừa trang phục kia. Điều đó có gì lạ mà cậu ngạc nhiên thế?

Nhu Phong vội đi nhanh về phía tấm màn, được cô gái giúp việc đứng gần đấy chờ cô bước vào sẽ buông màn xuống giúp cô thử trang phục.

Trong khi đó giám đốc Trần trách khẽ bà chủ cửa tiệm.

– Hôm nay tôi trông bà lạ lắm đó. Những lúc trước tôi ghé qua đây bà đâu có như vậy.

– Vậy hả? Chắc tại lâu lắm rồi cậu không ghé qua cửa tiệm, nên tôi có phần mừng rỡ mà lúng túng chăng. Cậu hãy bỏ qua cho tôi.

– Không có gì đâu bà chủ. Giữa mẹ tôi và bà thân quen bao lâu nay chẳng lẽ vì chút việc cỏn con này, tôi trách giận bà sao? Tôi chỉ buột miệng nói thế thôi, chứ không để bụng đâu. Mẹ tôi rất thích cửa hàng thời tr