
vẫn tin vào một ngày mai người đó sẽ trở về bên mình như thế. Mọi chuyện không những không tốt đẹp hơn, mà còn khiến bản thân tôi càng trở nên thê thảm hơn mà thôi.
Ngồi trước gương tôi lặng im ngắmnhìn thân ảnh mình trong đó, hốc mắt thâm sâu, sắc mặt nhợt nhạt. Tôi lẳng lặng cầm phấn son nên tô điểm cho khuôn mặt thêm vui tươi một chút. Mặc dù có trang điểm, có tô chát thêm một lớp phấn son thì nhìn tôi vẫn giống hồn ma chết trôi. Tôi lấy tay banh hai khoé môi nhếch lên, vẻ mặt cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Tôi khẽ thở dài, chưa bao giờ tôi thấy bất lực và coi thường bản thân mình như vậy. Chỉ một thất bại trong chuyện tình cảm thôi cũng khiến tôi trở nên thê thảm thân tàn thế này.
Buồn thì nói là buồn, vui thì nói là vui, che che giấu giấu không những không qua mắt được mọi người mà lại còn làm mình càng trở nên khó coi, suy nghĩ đó làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tôi mặc kê. Xách túi đi làm.
Tính ra tôi nghỉ việc được một thời gian dài rồi, mặc dù đã xin phép và đã được chấp thuận, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình thật vô trách nghiệm, có chút lo sợ nếu như bị chỉ trích.
Đương lúc sải bước từ sảnh chính đến thang máy, bỗng có người túm tay tôi lôi lại.
– Chị ơi, khoan đã..
Tôi quay người lại nhìn, thoáng sững sờ bởi người con gái đứng trước mặt mình. Là Giai Di, cô ta đến tận công ty để tìm Y Thần. Mặt tôi đanh lại, hắng giọng nói.
– Có chuyện gì?- lần này tôi mới được nhìn kĩ Giai Di, quả thật đúng là một mĩ nhân, nước da trắng hồng rạng rỡ. Mái tóc dài mượt mà ôm lấy khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, hai má hơi ửng hồng. Đôi mắt to tròn, trong vắt, tĩnh lặng như hồ thu. Một cô gái thoáng nhìn có vẻ ngây thơ yếu đuối, nhưng lại toát lên sự kiều diễm cuốn hút khó mà cưỡng lại được.
– Chị có biết anh Y Thần không ạ, anh ấy là tổng giám đốc ở đây đó chị, chị biết phòng anh ấy ở đâu không? Chỉ cho em với.- giọng nói cô ấy trong veo như sương, cơ hồ như có một dòng suối nhỏ đang róc rách chảy vào tai.
Tôi im lặng một lúc, rồi chỉ cho Gia Di biết đường mà tìm đến phòng Y Thần, cô ấy rất vui, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ cảm ơn tôi. Tôi khẽ gật đầu, nói không có gì. Giai Di bước vào trong thang máy trước, hỏi tôi có muốn đi lên cùng không, tôi lắc, cô ấy tinh nghịch nhún vai, rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi. Cánh cửa thang máy đóng lại, tôi thở hắt, không ngờ mình lại có thể đối mặt với tình địch một cách bình tĩnh như vậy. Đáng ra tôi phải nhảy bổ tới túm tóc cô, hỏi tại sao lại cướp người yêu của người khác. Hoặc nắm lấy tay cô gái đó, nước mắt lưng tròng, run giọng cầu xin cô ấy hãy trả Y Thần lại cho tôi mới phải.
Đừng nghĩ là tôi vị tha, chỉ là tôi sâu sắc hiểu được rằng, dù có làm gì đi chăng nữa, sự thật cũng chẳng thể thay đổi là bao, tất cả hoàn toàn không thể trở lại như lúc ban đầu.
Tôi khẽ cười nhạt, rồi cất bước đi lên phòng mình.
Chân tôi đã được tháo băng, đi lại cũng đã bình thường được như trước. Dù vậy, khoảng thời gian tôi nghỉ việc cũng khá dài, ai trong phòng cũng hỏi thăm tôi, hỏi tôi có khoẻ hẳn chưa mà đã đi làm rồi, chân còn đau không. Tôi lắc đầu cười cười, nói không sao. Họ rõ ràng là nhìn thấy mặt tôi nhợt nhạt quá, tưởng tôi vẫn bệnh.
* * *
‘Bộp’ có ai đó vội vã đi ra khỏi cửa không chú ý va phải người tôi, mấy tập tài liệu rơi xuống đất lộn xộn. Tôi thấy lỗi không hoàn toàn là do của người đó, thế nên tốt bụng cúi người xuống nhặt cùng. Lúc ngẩng lên đưa tập tài liệu lại cho người đó, tôi mới ngớ người ra.
Hôm nay tôi dở chứng đi làm sớm, từ lúc bắt đầu được nhận vào làm, tôi chưa bao giờ đi làm sớm lần nào, chỉ toàn gần đến giờ quy định rồi mới vác mặt ra khỏi nhà thôi. Mấy ngày nay tôi ngủ không được ngon, cứ nhắm mắt là hình ảnh của Y Thần lại tràn ngập trong đầu óc. Tôi không muốn, vì vậy cũng không muốn ngủ nhiều.
Tôi không ngờ được rằng, chỉ vì một lí do bé nhỏ đó, lại khiến tôi biết được một điều vô cùng quan trọng.
– Cảm ơn- anh ta đón lấy tập tài liệu từ tay tôi lịch sự nói, tôi chớp chớp mắt nhìn anh ta. Khuôn mặt sáng sủa, nghiêm túc, đeo một chiếc kính nhìn vô cùng tri thức. Chỉ có điều, rất quen, hình như tôi đã thấy ở đâu rồi thì phải.
Đây… đây không phải là…Huyền Vũ sao? Anh ấy về nước từ khi nào?
– Anh là… Huyền Vũ phải không. Em là Tiểu Phong này- tôi đưa tên lên chỉ vào mặt mình.
Huyền Vũ đưa tay lên đẩy gọng kính, nhìn tôi nheo nheo mắt. Anh ấy dường như không nhận ra tôi.
– Chúng ta hay chat với nhau trên mạng đó, anh không nhớ ra sao?- tôi kiên nhẫn nói.
Khoảng thời gian gần đây không hiểu tại sao khi lên mạng online tôi lại không hề thấy nick của Huyền Vũ sáng đèn, không có ai trò chuyện tâm sự, chán muốn chết. Dường như việc nói chuyện với Huyền Vũ đã trở thành thói quen mỗi ngày của tôi.
– À, Tiểu Phong, bạn gái của tổng giám đốc- anh ta nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra, mỉn cười nói- Anh biết em từ lâu rồi, nhưng bây giờ mới được gặp mặt, nói chuyện.
– Sao cơ ạ?
Rõ ràng chúng tôi đã nói chuyện với nhau được cả một khoảng thời gian dài rồi, sao anh ấy lại nói rằng bây giờ mới được trò chuyện với nhau.
– Anh cứ đùa, chúng ta chẳ