
vào một phòng ” chính chủ” tức là chủ nhân ngôi nhà ạ!
Nhân Kiệt vòng tay đứng bên cạnh cửa sổ, vừa nghe thấy tiếng đẩy cửa anh quay ra nhìn.
– Nè! Anh bắt cóc tôi hả?
– Em dám bỏ trốn! Được lắm.
Cô làm anh đường đường là người đàn ông lịch lãm phải vào nhà vệ sinh nữ…để tìm cái đồ siêu quậy này.
– Sao..sao.. ha ha tôi thích đấy! Từ hôn đi không tôi quậy tới bến luôn.
Anh tiến tới rồi nhanh như cắt xô cô vào tường, áp sát khoá chặt cô trong vòng vây của mình.
– Hư là anh lại hôn đấy!
– Bình..bình thường thôi!
– Thật không?
– Ừ! Tôi hôn cả nam lẫn nữ rồi! Không xi nhê đâu.
– Hôn nam…nữ.
Lần này Nhân Kiệt mặt có chút biến sắc, cô thật quái dị.
– Phải! Còn anh hôn lần đầu à. Ha ha tôi thấy hôn kém lắm.
– Hừm!
Anh quay lưng rồi kêu quản gia dẫn cô đi thay bộ mới để đưa cô về nhà.
Cô có chút ngạc nhiên nhẹ trước những thứ hắn chuẩn bị:
” Chiếc váy, guốc…giống hệt đồ cô đang mặc mà đồ cô toàn hàng xách tay…hắn đúng là không tầm thường mà”.
Chương 5 Tin sét đánh
Nhân Kiệt đưa Tiểu yên về nhà, ngồi trong xe cô vẫn trong bộ dáng tức giận, quay mặt qua hỏi hắn:
– Anh nên coi lại việc kết hôn với tôi đi! Anh không sống nổi với tôi đâu.
Nhân Kiệt vẫn tập trung lái xe, anh chỉ lướt qua nhìn cô một cái rồi đáp trả lại:
– Nếu em mà cứ hư như vậy! Chưa biết chừng về làm vợ tôi sẽ hành đó.
– Ha ha Vương Hảo Tiểu Yên tôi mà phải sợ à! Tôi sẽ rời khỏi đây nhanh thôi!
– Em nghĩ em sẽ về Mỹ được sao?
– Ừm.
Nhân Kiệt không nói gì, trong lòng anh đã tính toán sẵn rồi….vốn dĩ ngay từ đầu anh không coi trọng cuộc hôn nhân này.
Sau khi đến nhà cô, anh ra vẻ ” ngoan” đến mức cô chỉ muốn đánh vào mặt một phát.
– Con chào bác.
– Hai đứa đi chơi vui vẻ chứ.
– Dạ! Cô ấy hơi nghịch…
Nhân Kiệt giả vờ túm eo cô lại gần anh rồi véo cái mũi cô:
– Nhưng cô ấy đáng yêu quá!
– Ha ha tốt.
Vương Hoàng cười sảng khoái, trong khi đó con ông là Tiểu Yên ngơ hết cả mặt ra
” Cáo hay sói…chắc anh ta là con sói già nham hiểm, lại còn làm ra vẻ thích cô lắm”.
1 tuần trời ở Hà Nội, là một chuỗi ngày cô giả vờ thân thiện với hắn trước mặt ba, rồi sau lưng là hành hắn đủ trò.
Từ căn bệnh sạch của Nhân Kiệt, cô nghĩ ra đủ cách chọc hắn sôi máu lên, nhưng hầu như thất bại….cuối cùng cô…đành ngậm ngùi thua.
Rồi tưởng ba cô sẽ để từ từ cho bọn họ thân nhau ai dè hôm nay..
Vừa mới ngồi vào bàn ăn, cô đang uống một ngụm sữa thì ”thiên hoàng” ban một lệnh chém đôi người cô:
– Hôm nay Nhân Kiệt sẽ đưa con đi thử váy cưới.
” Phụt”
Cô bị sặc lên tận mũi, vội vàng lau miệng cô hốt hoảng:
– Ba! Tống con đi ba vui lắm hả?
– Ừm!
– Ba hãy nhìn đi vẻ mặt này của con liệu có cuộc hôn nhân hạnh phúc không?( Cô làm bộ mặt như đưa đám).
– Có.
Vương Hoàng cười cười, thật ra ông sợ nếu không làm đám cưới cho cô thì sẽ không kịp mất…ông không thể chờ được nữa.
Tiểu Yên chẳng buồn ăn sáng nữa cô chạy lên tầng, đạp bay cửa, rồi phi lên chiếc giường đệm ôm gối than vãn với ông trời:
– Ông trời ơi!!! Tôi còn muốn độc thân mà!!!!!
Chương 6 Giai nhân là yêu nghiệt dụ người
Trong thư phòng
Vương Hoàng lôi ra một hộp thuốc, ông lấy vài viên màu xanh đỏ rồi nuốt chúng, nhưng cơn đau tim vẫn chưa giảm cho lắm, ông gọi điện cho một người:
– Hàn! Ông hãy đến phòng tôi ngay!
Nhân Kiệt đi lên tầng, cầu thang nhà cô xây kiểu xoắn ốc nên lúc nhìn cũng choáng hết cả mắt.
Anh gõ cửa:
– Tiểu Yên! Cô có trong phòng không?
Tiểu Yên nghe thấy giọng tên oan gia đó thì nằm im lìm không đáp trả. Anh lại nói:
– Tôi biết em đang trong phòng! Ra mau đến giờ đi đến hiệu cưới rồi!
– Anh thích thì đi một mình đê đê đê ô kê!!!!!
– Em đừng để tôi phải vào trong.
– Anh dám!!
Nhân Kiệt là người sẽ thừa kế cả tập đoàn kinh tế Thái Bình, người có tầm ảnh hưởng của các chính trị gia sau này…anh là một con rồng con chuẩn bị mọc cánh để xưng bá.
Cô chỉ là một cô gái trong con đường mà anh phải đi qua….nên không như những kẻ khác cung phụng cô. Nhân Kiệt lấy chùm khoá từ bác lao công, rồi mở cửa, xông vào bế cô lên vai.
– Nè!!! Tên chết dẫm này.
Tiểu Yên vung tay loạn xạ đánh liên hồi vào lưng anh, đúng là cô nàng ương bướng, anh vác cô từ trên tầng xuống nhà rồi đi đến chiếc xe hơi sang chảnh của mình.
Ném cô ra ghế sau rồi ngồi vào trong xe, lái xe đi.
Tiểu Yên còn chưa đi giầy mà anh đã mang cô đi rồi.
– Kiệt thối! Anh bá đạo vừa thôi! Tôi thế này mà ra đường à!
Nhân Kiệt nhàn nhã lái xe đến một hiệu thời trang gần đó, anh lại bế cô đi vào trong khiến cô sững người.
Một cô nhân viên cúi chào bọn họ.
– Tìm cho cô gái này một đôi guốc khiến chân cô ta như bị trói lại nhé!
– Dạ..là sao ạ.( cô nhân viên ngơ ngác).
– Tôi sợ cô ấy bỏ trốn không cưới tôi!
Rồi anh đưa đến cô cái ánh nhìn trìu mến khiến cho cô nhân viên có phần ngưỡng mộ.
Tiểu Yên xua xua tay ý là không như anh ta nói đâu.
Cô nhân viên dẫn bọn họ vào ngồi đợi, rồi lúc sau mang ra ngay một đôi guốc ánh kim sắc sảo, nổi bật những đường viền viên đá nhỏ, đẹp đến mức phải xuýt xoa.
– Đây là giầy mới nhất trong bộ sưu tập hè!
– Được chọn nó đi!
Nhân Kiệt để ý đến ánh nhìn đang