
cách mấy thì vẫn mãi mãi là một vì sao.. Dù có cố gắng cũng không thể nào với tới được, dù có từng một lần vô tình chạm tay được vào vì sao đó thì cũng chỉ là vô tình… rồi vì sao đó sẽ bay đi thật xa khỏi tầm với để tiếp tục toả sáng ở nơi thuộc về nó… đôi môi nó dần thả lỏng, mắt nó cũng chuyển sang một màu lạnh hiếm có, khuôn mặt với thần sắc lạnh lùng không để lộ bất cứ một biểu cảm nào, nó bây giờ hệt như một con búp bê xinh đẹp mà vô hồn…
– em tỉnh rồi sao? – anh nó chạy hớt hải từ phía đối diện.
– hưm… anh hai đừng nói với ba mẹ chuyện này nhé..-nó trầm tĩnh đến lạnh lùng.
– em sao vậy? cảm thấy không khoẻ hay đau ở đâu sao? – anh nó lo lắng khi thấy thái độ lạ lùng của nó.
– em không sao! rất ổn! – nó nhướn mắt mỉm cười một cách máy móc.
– ừ… em nghỉ ngơi đi.. ba mẹ vẫn chưa biết chuyện này đâu.. – anh nó bàng hoàng nhìn nó, nó bây giờ không còn là con bé hay cười hay khóc như mọi khi..mọi thứ trên khuôn mặt nó điềm tĩnh đến hoàn hảo! thà rằng nó khóc thì anh sẽ dỗ dành.. thà rằng nó ủ rũ thì anh sẽ an ủi.. còn bây giờ…
Có lẽ vừa trải qua giây phút đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết nên nó ngộ ra một điều… những người nó yêu quý bằng cả trái tim thì chưa chắc sẽ quý yêu nó bằng một tấm lòng thật sự, lúc nó cần hắn bên cạnh nhất thì hắn ở đâu? nó ngộ ra một điều rằng ngoài gia đình và Nam ra thì không ai yêu thương nó mà không có điều kiện cả.. chẳng qua chỉ là cho và nhận, phải! cuộc sống là thế! khi cho đi đủ thì người ta sẽ muốn được nhận lại.. có lẽ những gì hắn cho nó chẳng qua chỉ là ảo tưởng về một tình yêu trong sáng và nhiệt huyết của tuổi học trò, còn bây giờ, điều nó phải trả lại hắn chính là nỗi đau, không! đau vậy là đủ rồi! nó đã trả đủ lại cho hắn! bây giờ những người nó còn nợ duy nhất chỉ là gia đình, thầy cô, bạn nè và.. Nam…
*****
– anh quậy phá vậy đủ vui chưa? – một cô gái bước từng bước nhẹ nhàng lên sân thượng trường học.
– vui chứ! rất thú vị.. – Ken khép hờ đôi mắt, bàn tay vẫn rỉ máu tươi, cậu ngồi dựa lưng vào bồn nước thư thái hệt như không hề có chuyện gì.. mà có lẽ bây giờ dù trời có sập thì cũng không thể lay động được đến cậu.
– tay anh thế kia mà còn vui được sao? rõ ràng là biết mình bị bệnh máu khó đông rồi mà còn.. – cô gái vùng vằng cầm bộ dụng cụ y tế tiến đến chỗ Ken.
– đã bảo là không sao! – Ken bật dậy giựt lấy lọ thuốc trên tay cô gái kia rồi bỏ đi.
– đồ trẻ con!! đồ.. – cô gái xinh đẹp giậm chân hét lên, đôi môi đỏ mọng chu lên đay nghiến từng từ.
*****
Hắn lao xe điên cuồng trên đường, từ khi biết tin nó phải nhập viện hắn như một con thú mất phương hướng, đôi mắt ánh hắn đỏ ngầu trực xé nát bất cứ vật cản nào…
~~5 phút trước…
– Linh nó nhập viện rồi! -My nhìn hắn với đôi mắt như muốn đốt cháy đối phương.
– … – hắn nhất thời mở to đôi mắt mà không nói nên lời..
– tôi biết bây giờ đối với anh chưa chắc còn nó tồn tại trong lòng! Nhưng mọi việc diễn ra cho đến mức này đều là do anh! anh nói đi! anh có biết trước khi anh đến thì Linh là một đứa như thế nào không? nó hay cười cũng hay khóc lóc một cách vô tư rồi lại nín! nhưng từ khi anh xuất hiện trong cuộc đời nó thì nó cười nhiều hơn hay khóc nhiều hơn? nó vô tư nhiều hơn hay phải đau nhiều hơn? anh hãy tự suy nghĩ lại xem rốt cuộc anh đã làm sai điều gì!- My giận dữ bỏ đi.
Hắn câm lặng, đã lâu lắm rồi hắn không hề thấy trên đôi môi nó nở một nụ cười, hắn luôn dõi theo nó từ một góc khuất nhưng tất cả những gì hắn thấy chỉ là đôi mắt long lanh luôn ẩn chứa một nỗi buồn của nó, cứ mỗi lần như vậy lòng hắn lại quặn thắt, đôi chân cứ vô thức muốn chạy đến bên nó nhưng trái tim mang cảm giác bị phản bội lại không cho phép, hắn hận nó.. hắn hận vì nó khiến hắn trở thành một thằng con trai luôn mềm yếu trước nó.. cái ngày mà hắn nói câu chia tay.. chỉ cần nó gọi tên hắn dù chỉ một lần thôi thì hắn cũng sẽ vứt bỏ tất cả mà ôm trọn nó vào lòng… nhưng tất cả hắn nhận lại từ phía nó chỉ là sự im lặng.. sự im lặng đáng sợ như thừa nhận chính nó đã phản bội hắn! sự im lặng như con dao găm sâu vào tim hắn một nhát đau đến mức hắn chỉ có thể bước đi vô thức mà không thể quay lưng lại.. kể từ giây phút đó, hắn đã tự giam trái tim lại một lần nữa, cứ mỗi lần yếu lòng khi nhìn thấy nó thì sợi dây xích vô hình trong tim hắn lại siết chặt thêm con tim rỉ máu của hắn.. hắn hận cả Nam..
Còn bây giờ, hắn lao đi trên chiếc xe như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào, hắn muốn tự giết bản thân mình, hắn đã nói những lời cay nghiệt đến tàn bạo với nó ban sáng, bỏ đi một cách lạnh lùng mà không biết nó phải trật vật đau đớn với cơn sốt, vô tâm đến tàn nhẫn khi bước đi với một cô gái khác mà không hề ngoái lại nhìn nó lấy một lần. Âm thanh chiêc xe hắn lao vút trên đường, chưa đầy 5 phút đã đỗ xịch trước cổng bệnh viện.
– Linh của tôi ở đâu? ở dâu hả? – hắn túm áo một nam y tá hét lên điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu mất bình tĩnh của hắn nhìn khắp nơi vội vã tìm kiếm, đã bao ngày qua hắn phải trật vật đến điên dại để cố quên nó, đã phải tự nhốt mình trong phòng để không phóng đi tìm nó, đã đập hết tất cả điện