
n nhiên cười.
“Đương nhiên, nếu hôm nay cô đi cùng năm lãnh đạo của tập đoàn Ân Long, tôi sẽ không hoài nghi nhưng. . . . . .” Nhìn hai cô gái ngồi cạnh cô, hắn gợi lên một chút cười lạnh, “Một thư ký, một nhân viên văn phòng, sự tự tin của cô thật đáng ngạc nhiên.”
“Trên thương trường không được khinh địch, đạo lý này ngài học chưa thuộc rồi, Cận tiên sinh.” Cổ Tinh Nhã cười, nhưng trong mắt lộ vẻ âm ngoan đủ để làm người ta rung động.
Sở Thiến cùng Liễu Thuần Đình mới rồi nhìn rất phong tình, trong chốc lát vẻ mặt thay đổi thành lạnh băng.
“Nhưng sự thật đúng như lời tôi nói không phải sao? Hai bên thực lực khác xa nhau, chỉ cần liếc mắt là biết, vẫn là. . . . . .tập đoàn Ân Long có quá nhiều người tự tin?”
“Ha ha, có lẽ vậy! Nhưng hôm nay mục đích tôi đến đây không phải để chuộc ngươì.”
“Chẳng nhẽ cô định cướp người?”
“Không.” Phun ra một câu khinh thường, Cổ Tinh Nhã cầm chén rượu trên bàn hướng về phía hắn gật đầu: “Tôi muốn hủy một nửa thế lực của ngài.”
Câu nói chưa dứt, ba người đồng loạt hành động. Cổ Tinh Nhã vung ra một cái roi bạc uốn lượn trên không trung trông như một con rồng đang ra oai, nhất tiếng kêu gào, than khóc nổi lên, máu tươi văng bốn phía.
Liễu Thuần Đình đưa tay tìm trong người, thoáng chốc lôi ra một thanh kiếm sáng loáng. Thân ảnh màu lam bay lượn xuyên qua làn đạn, gọn gàng hạ gục từng tên một.
Sở Thiến kéo váy như khiêu vũ, bước chân nhanh nhẹn như con thoi, tay cô nhẹ nhàng vung lên, kỳ lạ là đám người áo đen cứ vậy ngã xuống. Cô đi như giữa chốn không người.
Các cô hành động hoa lệ, không khỏi làm Cận nghị choáng váng, khẽ nguyền rủa quay súng bắn các cô.
Trong nháy mắt, đại sảnh một đống hỗn độn. Lúc này cả bốn người đều nhìn chung một điểm.
“Hôm nay ngươi đã cố gắng rồi, mặt khác. . . . . .” Cổ Tinh Nhã dừng một chút, ánh mắt liếc về phía Liễu Thuần Đình.
“Mặt khác. Trước khi đến đây chúng ta đã giải quyết hết người của ngươi rồi, còn có. . . . . .” Sửa sang lại ống tay áo, Liễu Thuần Đình lại đẩy cho Sở Thiến nói tiếp.
“Còn có, ngày mai ngươi liền nghe được tin công ty của ngươi đã phá sản và bị thu mua rồi.” Sở chuyện rất nhanh tiếp tục nói, tuyên án tử hình cho hắn.
“Các cô. . . . . . Không, không có khả năng. . . . . .” Cận Nghị nghe xong, gương mặt trở dữ tợn, vết sẹo trên mặt càng lộ ra đáng sợ.
“Cận tiên sinh, trên thương trường đừng bao giờ khinh địch, nhất lại là nữ nhân, biết không!” Cổ Tinh Nhã lười biếng nói. ý cười lại lộ rõ trong ánh mắt.
Hung hăng trừng cô. Cận Nghị đanh mặt không nói.
Liễu Thuần Đình hài lòng cười cười, cẩn thận không để mưu đồ lộ ra trong mắt.
“Chúng ta đi thôi!” Cổ Tinh Nhã tiêu sái dời đi cùng hai người bạn.
“Đợi chút, muốn đi, trừ khi bước qua xác ta.” Không cam lòng chịu nhục, Cận Nghị giơ súng hướng về phía các cô, lạnh lùng nói.
“Ha ha. . . . . .” Sở Thiến cười khinh đáp lại hắn, hắn liền giống như tượng đá, không cách nào động đậy.
“Ngươi cũng còn chút hữu dụng đối với chúng ta, rất tiếc ngươi lại làm hư rồi.” Trước khi Cận Nghị ngã xuống, nghe được câu nói đầy thâm ý của Liễu Thuần Đình và nhìn thấy hình ảnh cười tươi của ba cô gái. Đó là ký ức cuối cùng của hắn.
“Cha, dậy đi!” Hai cậu bé đứng bên giường Cổ Tinh Nhã đẩy đẩy người Trọng Suất Ngụy, ý muốn gọi anh dậy.
Là ai. . . . . .” Trọng Suất Ngụy khẽ động mí mắt, nhìn hai bóng người mơ hồ trước mặt.
“Cha, dậy đi!” Tiếng gọi lần nữa của hai cậu bé làm Trọng Suất Ngụy mở bừng mắt.
“Tiểu Thanh, tiểu Ngụy, các con về lúc nào?” Trọng Suất Ngụy cuối cùng hoàn toàn thanh tỉnh, mở lớn mắt kinh ngạc hỏi.”Đêm qua đi ngủ trước à!”
“Ngày hôm qua?”
“Mấy giờ rồi?” Anh chỉ nhớ Cổ Tinh Nhã tung thứ gì đó về phía anh, sau đó anh không biết gì nữa.
“9 giờ sáng rồi.”
“Là sao,” chết tiệt! Anh ngủ lâu vậy sao? “Mẹ đâu?”
“Mẹ ạ! Mẹ cùng hai dì đang tắm ở đằng sau. Bởi vì mẹ nói hôm qua vận động nhiều nên mệt.”
“Mẹ, hai dì? Vận động mệt chết đi?” Nghe hai con nói, Trọng Suất Ngụy không hiểu gì. “Quên đi, các con ra ngoài trước đi! Cha ra sau.”
“Vâng ạ!” Hai cậu bé nhu thuận xuống giường, đi ra ngoài.
Chờ bọn chúng ra ngoài xong, Trọng Suất Ngụy mới đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, thay quần áo sạch sẽ.
Xong hết mọi việc, Trọng Suất Ngụy vừa đi ra cửa thì cánh cửa lại nhanh chóng được mở ra. Cổ Tinh Nhã khoác áo lụa đi vào, gương mắt nhìn anh.
“Anh dậy rồi?” Không biết anh có nhớ hôm qua cô đã làm gì anh không nhỉ. Lậy thánh Ala, Quan Thế Âm Bồ Tát, chúa Jesus, tất cả các vị thần linh . . . . . . Hãy làm cho anh quên đi chuyện hôm qua. Nhìn vẻ mặt cô là biết, cô đang sợ rồi! “À, anh cảm thấy. . . . . .”
“Cái gì. . . . . . Em, em, không phải cố ý ! Thật sự không cố ý !” Thấy anh như có điều gì suy nghĩ cứ nhìn cô, Cổ Tinh Nhã không cách nào áp chế được nỗi sợ trong lòng, vội vàng thanh minh.
“Không phải cố ý” Trọng Suất Ngụy nhướng mày, ý không hiểu chuyện gì.
“Mà. . . . . . chính là. . . . . .”
“Chính là cái gì?” Anh thúc giục. Ánh mắt lộ rõ ý trêu đùa.
“Chính là chuyện em làm anh ngất đó.” Nói đến đây, Cổ Tinh Nhã cúi thấp đầu, thanh âm cũng càng lúc càng nhỏ