Duyên đến là em

Duyên đến là em

Tác giả: Mặc Tử 1123

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326451

Bình chọn: 8.00/10/645 lượt.

nữ kia lại chuyển nội dung câu chuyện trở về trên người Long Tuyền. Chị ta dùng giọng nói sung bái kể việc anh nhào đến cứu người phụ nữ trung niên kia có bao nhiêu bãn lĩnh có bao nhiêu anh dũng, có bao nhiêu đẹp trai. Hành động ấy khiến người khác không thể không bội phục, không thể không tán dương.

Gương mặt Lâm Lung cứng ngắc, rất muốn nhắc chị gái này đừng nói đến anh nữa, nhưng trong đầu thì không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó. Ban đầu Lâm Lungchỉ một lòng khẩn trương không lo được thứ khác, hiện tại bỗng ý thức được năm đó khi cô được cứu thoát khỏi tấm bê tong từ trên trời rơi xuống, có lẽ cũng nguy hiểm như vậy.

Chẳng hiểu tại sao, Lâm Lung bỗng cảm thấy có một loại cảm giác mông lung muốn phá kén mà ra. Mặc dù đã sớm không còn nhớ rõ ngoại hình của người đó, trong trí nhớ thì chiều cao của người đó cũng khác biệt khá nhiều với tl, nhưng vì sao cô lại cảm thấy hai người này rất giống nhau? Dường như thiếu chút nữa thôi sẽ bật thốt lên câu: thì ra là anh…

“Cậu ta là quân nhân ư?” Người phụ nữ chần chừ hỏi. Khi hỏi những lời này, không phải chị không nhìn sắc mặt của Lâm Lung, chẳng qua là nhịn không được muốn giúp ân nhân của mình làm chút gì đó mà thôi.

“Vâng.” Lâm Lung gật đầu một cái. Cô cảm thấy cuối cùng thì mình đã hiểu, mối tình đầu và đối tượng yêu đương chết yểu này đều có một điểm giống nhau, quân nhân đều thích cứu người.

“Tôi đã biết mà!” Người phụ nữ cười vỗ đầu con gái mình: “Nghe không? Là chú giải phóng quân! Là quân nhân không vụ lợi, là người dũng cảm nhất!”

“Nghe… nghe!” Bé gái sôi nổi cười nói: “Về sau con cũng muốn làm giải phóng quân!”

Vâng, anh ấy vô tư, còn cô thì rất ích kỷ. Khóe miệng Lâm Lung hạ xuống. Năm đó khi cô được cứu thì cảm thấy rất vui mừng, bây giờ nhìn Long Tuyền cứu người thì ý nghĩ đầu tiên của cô là: ngàn vạn lần anh đừng vì người không quen biết mà mất mạng! Sau đó lại nghĩ tại sao anh có thể vì người xa lạ mà mặc kệ cô?!

Cô cũng không phải là thánh mẫu, ích kỷ chút cũng không sai chứ? Nhưng anh vô tư hình như cũng đúng.

Bên tai không ngừng truyền đến âm thanh sùng bái và những lời khen không dứt của người phụ nữ cùng với con gái, trong lòng Lâm Lung thoáng xuất hiện chút dao động. Dĩ nhiên, một chút dao động này còn chưa lay động được ý niệm từ bỏ anh chàng Long Tuyền này.

Trên đường trở về Thành Đô, sắc mặt Lâm Lung vẫn hơi khó coi. Một lúc thì lo lắng cho cha mẹ, một lúc lại oán giận Long Tuyền. Nhìn người đi đường đều là bộ dạng hốt hoảng la hét ầm ĩ, tâm thần cô cũng có chút bất định liền muốn nhanh chóng đi đến nơi an toàn. Cô cúi đầu nhìn bé gái buộc tóc thành hai sừng dê không chịu tiếp tục lên đường, đành phải miễn cường cười nói: “Nữu Nữu, chúng ta tiếp tục đi có được hay không? Nếu không trời tối cũng không thể quay về!”

“Nhưng con rất mệt…” Nữu Nữu lôi kéo tay mẹ mình, gương mặt đáng thương nhìn Lâm Lung.

Lâm Lung lục trong ba lô ra một thanh socola được Long Tuyền đặt vào trước đó, dưới sự từ chối của người mẹ kiên quyết đưa cho Nữu Nữu lấp bụng.

Nữu Nữu rất vui mừng cám ơn nhận lấy, sau khi cắn một miếng thì nhăn mặt nói: “Hơi đắng.”

“Không ngọt cũng là socola, đây mới thật sự là socola nguyên chất có hàm lượng calo cao… Có thể giúp con bổ sung thể lực.” Lâm Lung an ủi sờ sờ đầu Nữu Nữu, lại lấy điện thoại ra nhìn thời gian. Giờ đã là 4h15p.

Mở bản đồ nhìn ký hiệu mà Long Tuyền đã viết ở phía trên, so sánh với cột mốc ở gần đây. l/q\d Lâm Lung thấy họ cách cổng vào còn hơn một nửa lộ trình. Cô xoay người chỉ vào bản đồ nói với người phụ nữ kia: “Chị à, thực sự phải nhanh lên một chút. Đi như vậy thì không biết có thể gặp được xe để đi nhờ hay không. Tối khuya không đợi được xe lại không có chỗ ngủ, nói không chừng lại phải đi bộ trở về.”

“Ừ, tôi đã biết. Con gái ngoan, cố lên, phải đi tiếp thôi. Về đến nhà mới có thể nghỉ ngơi.” Người phụ nữ chỉ có thể mềm giọng khuyên con gái mình. Lúc này không có đàn ông ở bên cạnh nên cái gì cũng bất tiện, vào thời khắc mấu chốt mà cô nhóc này lại không động nên chỉ có thể kéo bé đi từng bước một.

Cũng may cô bé này hiểu chuyện, ăn socola xong lại bắt đầu cất bước. Cuối cùng Lâm Lung cũng thở phào nhẹ nhõm. l.q,d Cô bé này chết sống không chịu đi, cô cũng không thể bỏ mặc hai mẹ con này một mình lên đường. Nếu thực sự làm như vậy thì cô có khác gì Long Tuyền đâu.

Ba người cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, từ nội thành Giang Đô dần dần đến gần trấn nhỏ. Có lẽ những ngôi nhà này được xây dựng có tính chống động đất kém hoặc vừa khéo được xây trên dải địa chấn, l0q4d dọc theo đường đi ngày càng xuất hiện nhiều nhà cửa hư hại. Lâm Lung từng có bệnh viêm mũi mẫn tính nên đeo khẩu trang mình vẫn mang theo bên người lên.

Lâm Lung lớn lên trong những năm hoà bình nên chưa từng gặp qua chuyện gì nguy hiểm, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gì gọi là cảnh hoang tàn khắp nơi.

Cửa sổ thuỷ tinh của những toà cao ốc không còn nguyên vẹn, ngân hàng bị sụp một nửa, có những ngôi nhà cao tầng thì đổ sụp xuống… Người đàn ông đầu băng vải nhuốm máu đang dùng hai tay bới đống gạch ngói bể ở ven đư


Old school Easter eggs.