XtGem Forum catalog
Dưới Ánh Trăng Cô Đơn – Quỳnh Dao

Dưới Ánh Trăng Cô Đơn – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324052

Bình chọn: 9.00/10/405 lượt.

hấn Bình!

Du định nói gì đó nhưng lại thôi. Bởi vì chàng biết có thuyết phục nữa cũng vô ích. Chấn Bình đã có ý rút lui. Và cái hay nhất bây giờ là giấu kín trong lòng.

Chấn Bình đứng dậy:

– Thôi, bây giờ tôi phải trở lại kiểm tra vết mổ cũ của bệnh nhân tôi. Còn anh, anh hãy suy nghĩ kỹ xem những gì tôi nói đúng không? một bác sĩ tốt và giỏi không nên có tinh thần ỷ lại vào người khác.

Rồi Bình bỏ ra ngoài. Cánh cửa lò xo bật lại như quả bom đập mạnh vào lồng ngực Dụ “Tinh thần ỷ lại”! Rõ ràng là Chấn Bình đã nhìn rõ được tim đen của Dụ Cái yếu điểm đó sờ sờ hiện rõ trong mắt Bình. Chuyện Du sợ máu, sợ mùi thuốc mê… sợ cả những dụ cụ mổ… Bình đã biết hết. Không có gì qua mặt được hắn! Cái tinh thần ỷ lại…

Văn Du nghĩ và chợt tái mặt. Bây giờ thì Du không còn sợ chuyện Bình từ chối hợp tác, bởi vì chàng có thể nhờ một bác sĩ khác. Nhưng Du sơ… Du không muốn Bình thấy rõ nhược điểm của mình. Không được! Vì vậy có thể phá hoại cả một cơ đồ mà Du vừa xây. Mấy ngày qua, Du đã sáng chói như mặt trời mới mọc. ánh sáng rực rỡ. Vậy thì phải làm sao đây? Chắc chắn là không thể một ai che chắn, phá vỡ. Du sắp thành công và phải thành công. Du bắt đầu cảm thấy bất an. Chấn Bình tuy không nói thẳng ra, nhưng rõ là hắn đã trông thấy cả tim đen của chàng. Du sợ một ngày nào đó Bình sẽ lật tẩy, giở mặt nạ của hắn. Một trái tim vụ lợi hám danh mà bất tài. Không thể để hắn làm chuyện đó khi cờ sắp đến taỵ Nhiều người muốn đạt đến mục đích họ bất chấp thủ đoạn. Muốn thành công phải đạp đổ mọi trở ngại. Thì ta cũng vậy, đâu có gì là tàn nhẫn? Cạnh tranh xã hội mà…

Nhưng trở ngại ở đây là gì?

Chấn Bình sẽ là một nhân vật nguy hiểm. Là trở ngại. Vậy thì… Du nghĩ, mà mắt đỏ ngầu. Chàng ngồi xuống ghế. Cố trấn tĩnh, vận dụng mọi tư tưởng. Du không còn thấy Bình là bạn. Chỉ cảm thấy Chấn Bình cố tình muốn hạ nhục chàng. Một bác sĩ nội khoa mà chẳng biết giải phẫu. Có phải quá hoang đường không?

Vậy thì phải làm sao? Chỉ có nước là khử hắn thôi! Đúng rồi, phải khử hắn. Cái ý niệm đó lảng vảng rồi đọng lại. Như một quyết định không thể không thi hành.

Vấn đề ở đây là phải khử bằng cách nào, mà không để lại một chứng tích?

Và Du cứ ngồi đấy suy nghĩ. Cuối cùng chàng cũng tìm được một phương thức. Du cười nhạt.

Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo vang.

– Alô! Ai đấy, bác sĩ Du đây.

– à, anh Du, em là Mỹ Dung đây.

Tiếng của Mỹ Dung nũng nịu ở đầu dây bên kia vọng lại làm Du bớt căng thẳng.

– Mỹ Dung đấy à? Có chuyện gì vậy em?

– Tối nay em sẽ mở tiệc ở nhà, một buổi tiệc khá đặc biệt, rất có lợi cho tương lai anh.

– Vậy à?

– Vâng. Và con một điều đặc biệt mà lúc đó mới cho anh biết – Mỹ Dung bí mật nói, Du tò mò.

– Cho biết ngay bây giờ không được à?

– Không được, anh thay áo đi rồi lại em ngay nhé.

Dung nói rồi cúp máy.

Du nhìn vào đồng hồ. Chưa đến giờ tan sở. Nhưng Du cũng không còn thiết tha lắm với công việc ở bệnh viện. Cái chức danh giám đốc đang chờ chàng.

Và Du vội thay áo đi ra ngoài. Ngang qua phòng nội khoa, chàng thấy trưởng phòng và Bình đang nói chuyện. Chợt nhiên không hiểu sao Du cúi mặt nhìn xuống. Có lẽ vì mặc cảm. Và cái ý niệm khử Bình như càng cương quyết hơn trong đầu chàng.

Du hiểu Bình là một trở ngại lớn trên con đường tiến thân của chàng. Không đẩy tảng đá đó xuống vực là Du sẽ không bao giờ trèo cao được.

Rồi Du ra bãi xe lấy xe chạy về nhà. Tiệc ở nhà Mỹ Dung, chắc chắn có những nhân vật quan trọng. Du phải ăn mặc cho phải lẽ. Gần đến nhà, Du chợt thấy Tinh Nhược. Chàng định phớt lờ, nhưng Nhược đã chận xe.

– Anh Du, dừng xe lại cho có giang đi.

Bất đắt dĩ Du phải dừng lại, nhưng nói:

– Nhanh lên, tôi đang bận lắm.

Tinh Nhược không chấp. Miễn sao có phương tiện thoải mái về nhà là được.

– Cảm ơn anh nhé! Bằng không tôi phải lội bộ về nhà, mệt chết đi được.

o0o

Lúc Văn Du đến nhà Mỹ Dung thì cô nàng đã chuẩn bị xong. Nhưng Du vẫn giả vờ hỏi:

– Anh phụ được gì cho em không?

– Không cần, bây giờ hay nhất là anh chuẩn bị một diễn văn ngắn, để một chút nói với đám đông.

– Diễn văn về đề tài gì?

– Anh quên là chúng mình đang phát động một buổi lạc quyên ư? Tối nay quan khách đến đây toàn là phu nhân của các vị tai to mặt lớn.

– Tại sao lại mời các bà?

– Anh khờ thật – Mỹ Dung nói – Kinh nghiệm cho thấy các bà lúc nào cũng thích làm chuyện từ thiện hơn là các ông, họ quyên góp cũng mạnh tay hơn.

– Vậy à?

– Vâng, và tối nay có mẹ em tham gia nữa.

Dung nói. Du phải cảm phục sự đảm đang của Dung. Chàng biết buổi dạ hội tối hôm nay thế nào rồi cũng thành công.

o0o

Khách khứa lục đục kéo đến. Phần lớn là các cô các bà với những chuỗi xoàn, những hạt kim cương lấp lánh trên cổ. Mỹ Dung, mẹ và cả Du phải quay dần giữa mọi người.

“Xin cảm ơn quý vị đã chịu nhín chút thời gian đến đây. Điều đó chứng tỏ lòng vị tha hiếu thiện của các vị rất to lớn. Tất cả chúng ta ở đây đều có cùng một mục đích, đấy là chia sẻ bớt nỗi khổ đau của xã hội, giúp đỡ những người nghèo đói khó khăn, tránh khỏi bệnh tật mà vui sống…

Tôi biết đa số các vị Ở đây đều đã từng là bệnh nhân. Các vị