
.
“Hành khách chú ý thắt dây an toàn, chuyến bay từ Việt Nam đi Hồng Kông chuẩn bị xuất phát”_ Tiếng nói phát lên trong khoang máy, nó lóng ngóng tìm dây thắt:
-Ông… chủ… củ … tỏi…. Chỗ dây này làm như thế nào đây???_ Nó lắp bắp run run cầm 1 mớ dây nhợ lằng nhằng bên hông
-Nói là vậy thôi, chứ ko nhất thiết cần phải thắt dây an toàn đâu_ Thằng nhox vừa nói vừa ngồi xuống một chiếc ghế trên máy bay đối diện với nó
-Ùhm….._ Nó ngoan ngoãn vứt đống dây nhợ cái “xụp”: “Tưởng gì chứ ko nhất thiết thì thôi, đỡ rắc rối”_ Nó nghĩ thầm
Chiếc may bay từ từ cất cánh, dần dần rời xa mặt đất. Bỗng nhiên Mi Ni bị mất thăng bằng và ngã nhào từ trên ghế xuống ( nếu ko muốn nói là lăn từ trên ghế xuống), có lẽ vì chưa quen đi máy bay, lại ko thắt dây an toàn nên nó mới…. Nam Nam vội vàng lại đỡ, nhưng cái chân đáng ghét của Mi Ni lại bị chẹo sang một bên, nó lôi luôn cả thằng nhox ngã xuống và… 2 đứa nằm trận lên người nhau….zzz Hai má nó đỏ bừng lên khi khuôn mặt thằng nhox chỉ cách mặt nó vài xentimét. Phản xạ, nó nhắm nghiền mắt lại và…: -A aaaaaaaaaaaaa….a!_ Nó la
Thằng nhox vội vã đứng lên, lấy lại thăng bằng và kéo nó lên:
-Cô định nằm dưới đó giãy giụa và la hét đến bao giờ hả_ Thằng nhox bực tức nhìn nó (Nam Nam đã cố gắng hết sức để kéo Mi Ni đứng lên vậy mà Mi Ni vẫn cứ giảy nảy nhắm mắt la lên)
Sau mấy chục giây, lấy lại được bình tĩnh, nó thôi la và chịu đứng lên về chỗ ngồi, lần này vừa ngồi xuống là nó lôi luôn “mớ dây nhợ lằng nhằng” (chỗ dây thắt lưng an toàn) quấn chặt xung quanh người mình. Vừa quấn, nó vừa tỏ vẻ giận dữ nhìn thằng nhox:
-Anh…. anh!!! Tự anh bảo ko nhất thiết phải thắt dây an toàn nên tôi mới… mới bị như thế đấy!!!!
Thằng nhox nhìn nó cười…. vẻ mặt tức giận và cách nó quấn chỗ dây an toàn xung quanh người mình mới đáng yêu làm sao…. nó khiến thằng nhox bật cười và ko biết đến lúc xuống máy bay rồi có tháo nổi chỗ dây nhợ đó ko
* * * * *
Và đúng là như thế… sau mấy tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh ở 1 sân bay … lạ hoắc….. Mi Ni phải nói là gỡ hoài mà ko thể nào ra nổi chỗ dây nhợ xung quanh mình…. Biện pháp duy nhất để nó có thể thoát khỏi chúng chính là dùng kéo cắt…… Mới khởi đầu đã ko được tốt đẹp gì rồi…….
Được làm công chúa – Chương 12
-Hời …. hời…. ời..iii!_ Nó ngáp 1 hơi và loạng choạng ôm hành lí đuổi theo thằng nhox
-Cô sao thế_ Thằng nhox nhìn nó và ra hiệu cho người tài xế đã đứng đợi sẵn trước sân bay mang hành lí lên xe
-Tôi…. tôi chóng mặt quá…. đến bây giờ mà vẫn cảm thấy như mình đang bay_ Nó vẫy vẫy tay như con chim ngái ngủ_ Chết! Chết rồi_ Tâm trạng uể oải của nó bỗng dưng quay phắt 190 độ, nó đưa tay vào túi sách rồi bỗng dưng la lên….
-Sao thế???_ Thằng nhox quay nhìn nó tò mò
-Hu hu! Chết rồi tôi bị mất…. hu hu_ Nó xị mặt ra giống như sắp khóc
-Mất gì?_ Thằng nhox thêm tò mò
-Mất…. hu hu…. tôi bị mất….. mất túi kẹo Chupa chups—> Pó tay……. _ Nó oà khóc hu hu
Chậc…. chậc, thằng nhox hết nói…. chỉ vì 1 túi kẹo Chupa chups mà nó hoảng hốt làm như là…..
Mặt nó nghệt ra và ỉu xìu suốt dọc đường đi về khách sạn…. ( Vì nó tiếc túi kẹo mà)_ Thằng nhox nhìn nó, và biết mình sẽ làm gì……
* * * * *
Tại phòng của Nam Nam ở khách sạn:
-A lô! Là tôi đây
-Nam Nam àh? Cậu đã tới Hồng Kông rồi sao?
-Ùh! Bà ấy đang ở đâu?
-Đây là địa chỉ nè: nhà hàng piano, đường XY, số MN,…….. Xem như công việc của tôi đã hoàn thành rồi nhé!
Nam Nam cúp máy, thằng nhox sang gõ cửa phòng Mi Ni….
2 phút….
3 phút….
4 phút….
5 phút…._ Vẫn ko thấy nó ra mở cửa, thằng nhox liền đẩy cửa … và chứng kiến 1 cảnh tượng hết sức chuối: Mi Ni đang ngủ ngon lành trên giường_ Mồm há hốc, mắt nhắm tịt, chân tay lộn xộn,….
Ko muốn đánh thức Mi Ni, Nam Nam định bỏ ra ngoài nhưng ko may vung tay làm rơi cái cốc xuống nền nhà và “Xoảng”_ Mi Ni tỉnh dậy:
-Hời hời… ời… ời…iii! Anh sang phòng tôi làm gì zạh?_ Nó vừa ngáp vừa lồm cồm ngồi dậy
-Tôi định gọi cô đi với tôi
-Đi đâu? Đi gặp mẹ anh hả?_ Nó hớn hở
-Ùh!_ Thằng nhox khẽ gật đầu…
-Ok! Đợi tôi chút xíu ha!_ Nó nhảy tót dậy và biến vào nhà tắm…..
* * * * *
30 phút sau, 2đứa hiện đã đứng trước nhà hàng Piano, nó nhanh nhẩu suýt xoa:
-Nhà hàng Piano! Mẹ Năm ơi! Nghe cái tên đã thấy iu rồi…. Nhà hàng này chắc có nhiều đàn Piano lắm đây(pó tay!!!). Mẹ anh ở đây sao? M
à cũng là mẹ anh ở đây rồi… mẹ anh yêu Piano thế cơ mà
Nói xong, nó định đi vào trong nhưng vẫn thấy thằng nhox cứ chần chừ ở ngoài, nó liền lùi lại phía sau:
-Sao thế? Anh hồi hộp ko biết mẹ có nhận ra mình ko chứ gì? Đừng lo lắng, hãy cố lên!!! Cha dô ta!!! Cha dô ta!!!_ Nó nắm tay thằng nhox tỏ vẻ khích lệ động viên rồi kéo luôn thằng nhox vào trong
Chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nó:
-Chỗ này ổn chứ?_ Nó tươi cười nhìn thằng nhox nhưng lại được thằng nhox đáp lại = 1 vẻ mặt lạnh lùng_ Anh có thể cười lên 1 tý xíu được ko zạh? Bỏ luôn cái bản mặt đậm chất…. ấy đi…. Cười lên 1 tý xíu như tôi nè_ Vừa nói nó vừa nhe răng ra cười— Ngố khó tả
Thằng nhox bỗng bật cười vì cái bộ dạng ngố ngố đó của nó_ Lúc thằng nhox cười lên trông very handsome…. phải gọi là cực kì hấ