
dòm ngó con bé từ khi nó còn là một đứa trẻ”, bà phỉ nhổ. “Chờ đợi thời cơ. Tôi thấy điều đó hiện trên mặt cậu nên đừng có chối. Bây giờ Ed không có ở đây, cậu tưởng không còn ai ngăn cẳn nữa hả?”
Mọi chuyện không thể tệ hơn nữa, vì thế không có lý do gì phải nói dối cả. “Dù sao tôi cũng đã bám đuôi cô ấy”, anh thừa nhận. “Chuyện tồi tệ đó chỉ làm nó bị trì hoãn thôi.”
Cơn giận dữ làm nổi lên các đốm đỏ tía trên khuôn mặt xanh xao của bà. “Chỉ là sự trì hoãn hà? Sau những gì đã làm mà cậu còn đủ dũng cảm để bước vào nhà tôi và nói với tôi như vậy sao?”
“Tôi làm công việc của mình, thưa bà. Tôi thực hiện nhiệm vụ của mình”, anh nói với sự bình tĩnh sắt đá. “Và chồng bà thì ngược lại.”
“Cút ra khỏi nhà tôi”, giọng bà run lên vì giận dữ.
“Không, mẹ”, Erin nói. “Mẹ không thể ném anh ấy ra ngoài mà không ném con theo cùng. Và mẹ không thể ném con được vì con không cho phép.”
Đôi môi Barbara run rẩy vì đau đớn và bối rối. “Chuyện gì làm con thay đổi thế, con yêu? Con đang trừng phạt mẹ vì chuyện gì?”
Erin lao tới, ôm bà thật chặt. “Không. Là vì con, mẹ à. Lần đầu tiên con chỉ nghĩ cho bản thân mình, và mẹ sẽ phải chấp nhận. Bởi vì con chưa bao giờ đòi hỏi mẹ trong suốt cuộc đời mình.”
“Nhưng con luôn luôn là một cô gái ngoan ngoãn.”
“Quá ngoan”, Erin nói. “Con chưa bao giờ không vâng lời, chưa bao giờ khiến mẹ phải đợi cả đêm, chưa bao giờ làm gì sai trái. Bây giờ con đòi lại tất cả, mẹ. Nhớ biểu đồ cư xử tốt mẹ làm cho bọn con lúc còn nhỏ chứ? Những ngôi sao vàng con giành được? Đó là phần thưởng của con. Và con sẽ tự mình chọn lấy.”
Khuôn mặt Barbara co rúm. Tay bà rơi thõng xuống hai bên trong cái ôm của Erin, từ từ vòng lên và ôm chặt lấy con gái bà.
Ánh mắt bà chiếu lên Connor. Anh cam chịu. Không khác gì ánh mắt của các quý bà đáng kính ở Endicott Falls nhìn anh và các anh em anh ngày xưa mỗi khi họ đi vào thị trấn. Ánh mắt đó nói Mau lên, nhốt con gái của bà lại, những cậu con trai hoang dã của Eamon Điên đang đến đấy. Anh đã quá quen thuộc với nó. Một người có thể quen với mọi thứ.
Connor nhớ lại, nhìn đồng hồ và quyết định bắt đầu tính từ lúc những nụ hôn cháy bỏng, thổi bay tâm trí ở sân bay diễn ra. “Ừm, bốn mươi sau tiếng và hai mươi lăm phút thưa bà.”
Barbara nhắm nghiền mắt, lắc đầu. “Chúa ơi, Erin. Sao con không nói với mẹ là đưa người đàn ông này đi cùng tới bờ biển.”
“Lúc đó con không biết, mẹ”, cô dịu giọng. “Đó là một bất ngờ. Anh ấy đi theo để bảo vệ con, và chuyện đó… tự nhiên xảy ra.”
“Bảo vệ con?”, ánh mắt bà trở nên sắc sảo. “Khỏi cái gì?”
Connor nhìn Erin chằm chằm, hoài nghi. “Tức là em không nói cho bà ấy biết à? Chả trách bà ấy lại nghĩ anh là Kẻ phản bội Chúa.”
“Nói gì?”, giọng của Barbara cao dần. “Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế?”
“Tốt nhất bà nên ngồi xuống”, anh bảo bà. “Chúng ta có nhiều thứ để nói đấy.”
“Con sẽ pha trà”, Erin nói.
Điều tốt đẹp duy nhất trong những tiết lộ gây sooscs với Barbara Riggs là nó làm chuyển hướng nỗi kinh hoàng và đau khổ của bà, làm bà bớt chú ý đến sự khốn khổ của riêng anh. Sau hai ấm trà và mọi chi tiết về vụ tẩu thoát của Novak và Luksh cùng dính líu vủa của Cindy và Billy Vega, khuôn mặt của Barbara vẫn tái nhợt nhưng đôi mắt bà đã lấy lại được thần sắc.
“Mẹ nhớ con bé đã gọi cho mẹ tuần trước”, bà nói. “Lúc đó mẹ vừa uống một viên Vicodin nên chỉ nhớ mang máng. Nhưng chắc chắn không có tí gì liên quan đến múa thoát y hay phó mặc số phận vào tay một người đàn ông khủng khiếp. Chúa ơi, tội nghiệp con gái tôi.”
“Mẹ, mẹ còn nhớ chuyến viếng thăm của Tonia chứ?”, Erin hỏi.
Barbara cau mày. “Hơi hơi. Có phải cô bạn y tá, tóc đen xinh xắn của con không? Đúng rồi, cô ấy có đến đây. Cô gái đó nói rất to. Và có nhấn mạnh đây là thời gian rất khó khăn.”
“Cô ấy nói với con với chiếc tivi”, Erin nói tiếp. “Và những bức ảnh.”
Barbara lưỡng lự khi nhắc đến tivi. Rồi bà ngừng lại, nhìn Erin với ánh mắt hoang mang. “Ảnh nào, con yêu?”
“Mẹ không nhớ à?”
Trán Barbara nhăn tít. “Mẹ nhớ”, ánh mắt bà chạm phải mắt Connor và vội vàng quay đi, “có vấn đề với chiếc tivi dưới nhà. Nhưng chỉ thế thôi.”
Erin bật dậy, ra khỏi bếp. Barbara và Connor nhìn nhau qua chiếc bàn ăn khi nghe thấy bước chân cô nhè nhẹ, cọt kẹt trên cầu thang.
“Cuộc sống của tôi đang sụp đổ”, bà nói, bằng chất giọng trò chuyện.
“Tôi biết chính xác cảm giác đó ra sao”, anh nói.
“Cậu là người cuối cùng tôi muốn cho chứng kiến.”
Anh nhún vai. “Không biết nói gì, thưa bà.”
“Cậu đừng có ‘thưa bà’ với tôi nữa.” Giọng bà lạnh lẽo.
Anh vô cùng muốn được nói rằng đó không phải lỗi của anh, nhưng thể nào cũng gây tranh cãi vì khác quan điểm, nên anh cố ngậm miệng một lần. Erin quay lại bếp và bày một đống ảnh lên trên mặt bàn. Connor cúi xuống nhìn.
Ảnh hai chị em lúc còn nhỏ, ảnh gia đình, ảnh tốt nghiệp. Tất cả đều bị khoét mắt và mồm.
Barbara bụm chặt miệng. Bà đứng phắt dậy, lảo đảo chạy ra khỏi bếp. Anh thoáng thấy cái bồn rửa, một góc máy giặt và nắp bồn cầu bật lên. Âm thanh buồn nôn vang ra. Erin định chạy theo bà nhưng Connor đ