XtGem Forum catalog
Đứng trong bóng tối

Đứng trong bóng tối

Tác giả: Shannon McKenna

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324372

Bình chọn: 7.00/10/437 lượt.

từ trạng thái hôn mê, trong suốt giai đoạn phục hồi đau dớn, buồn tẻ, anh đã nảy ra sáng kiến tự cuốn thuốc, vì nếu dùng bàn tay đã bị thương, anh sẽ cuốn chậm hơn và rồi hút ít đi. Nhưng vấn đề anh lại làm rất nhanh. Bây giờ không cần liếc mắt anh cũng có thể cuộn gọn gàng một điếu thuốc chỉ trong vài giây với một tay bất kỳ. Một nỗ lực thảm hại để tự kiểm soát bản thân.

Anh cuộn điếu thuốc như một cái máy, mắt vẫn dán vào ngôi nhà và vẩn vơ suy nghĩ không biết người gọi đến là ai. Chỉ có ba người biết số điện thoại này: Seth – bạn anh, hai người còn lại là Sean và Davy – em và anh trai anh. Chắc chắn Seth có nhiều việc thú vị để làm vào buổi trưa thứ Bảy hơn là gọi điện cho anh. Hẳn cậu ta vẫn chìm trong kỳ trăng mật hạnh phúc với Raine. Cũng có thể là đang quằn quại trên giường, thực hiện những tư thế làm tình vẫn bị coi là vi phạm pháp luật ở một số bang miền nam. Gã khốn may mắn.

Connor mím chặt môi, tự chán ghét bản thân. Seth cũng phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ xảy ra từ vài tháng trước. Cậu ta là người tốt và người bạn thực sự mỗi khi gặp khó khăn. Cậu ta xứng đáng có được hạnh phúc với Raine. Thật không công bằng nếu Connor ghen tị vì chuyện đó. Nhưng lạy Chúa, mỗi khi nhìn hai người bọn họ rạng rỡ hạnh phúc, khuôn mặt bừng sáng như đèn nê-ông, môi quấn chặt môi, đùi cọ xát đùi thì… anh không thể không ghen tị được.

Connor lắc mạnh đầu, cố rũ bỏ những suy nghĩ lan man bế tắc và nhìn chằm chằm vào chiếc di động. Không thể là Seth. Anh lại nhìn đồng hò đeo tay. Sean, em trai anh, giờ này đang dạy một lớp kickboxing(1) buổi chiều ở võ đường. Chắc chắn là Davy – anh trai anh.

(1) Kickboxing là môn võ hiện đại, kết hợp giữa quyền và cước.

Chính nỗi buồn chán đã dụ anh nhặt điện thoại lên kiểm tra số, và cứ như thể cái thứ chết dẫm đó nằm sẵn ở đây để rình rập anh, chiếc điện thoại đột nhiên réo vang ngay trên tay anh như có thần giao cách cảm vậy. Bản năng và cách chọn thời điểm của Davy thật thần kỳ.

Anh bấm máy, càu nhàu bực bội. “Chuyện gì thế?”

“Nick gọi.” Chất giọng trầm trầm của Davy cũng cộc cằn và ngắn gọn không kém.

“Thì sao?”

“Thì sao? Ý em là gì? Cậu ta là bạn em. Em cần bạn bè, Con. Em đã làm việc với cậu ta rất nhiều năm và cậu ta…”

“Em không còn làm việc với cậu ta nữa”, Connor thẳng thừng. “Bây giờ em không còn làm với bất kỳ ai trong số họ nữa.”

Davy bật ra một tiếng lầm bầm thất vọng. “Anh biết mình thật sai lầm khi hứa không cho ai số điện thoại này của em. Gọi cho cậu ta đi hoặc anh sẽ…”

“Không được làm thế?” Connor cảnh báo.

“Đừng có ra lệnh cho anh”, Davy gằn giọng.

“Thế thì em sẽ quẳng điện thoại vào thùng rác nào gần nhất”, Connor bình thản nói. “Em cóc cần bạn bè gì hết.”

Anh hầu như có thể nghe tiếng nghiến răng kèn kẹt của anh trai. “Em có biết thái độ của em thật chẳng ra sao không hả?” Davy bực bội.

“Thế thì thôi mó máy vào cuộc đời em, anh sẽ thấy dễ chịu ngay”, Connor đề nghị.

Davy cố tình im lặng một lúc lâu nhằm khiến Connor cảm thấy tội lỗi và hoang mang. Nhưng vô ích. Anh chỉ thản nhiên chờ đợi.

“Cậu ta muốn nói chuyện với em”, cuối cùng Davy đành lên tiếng, thận trọng giữ thái độ trung lập. “Bảo rằng quan trọng lắm.”

Ánh đèn phòng ngủ trong căn nhà bên kia đường vụt tắt. Connor nhấc máy ảnh lên, sẵn sàng. “Em chả bận tâm”, anh nói.

Davy lầm bầm một cách phẫn nộ. “Chụp được ảnh chuyến phiêu lưu mới nhất của Tiff chưa?”

“Chuẩn bị đây. Cô ta vừa mới kết thúc.”

“Xong rồi em có kế hoạch nào khác không?”

Connor ngập ngừng. “Có…”

“Anh có ít thịt nướng trong tủ lạnh”, Davy dỗ dành. “Và một thùng bia Anchor Steam nữa.”

“Em thực sự không đói.”

“Anh biết. Em đã không đói từ một năm rưỡi nay rồi. Chính vì thế em mới giảm mất hai mươi lăm pound(2). Chụp ảnh đi rồi lết mông về đây. Em cần phai ăn.”

(2) Là đơn vị đo lường của Mỹ, 1 pound tương đương 0,454 kg.

Connor thở dài. Anh trai anh biết rõ không thể quát nạt anh nhưng anh ấy vẫn cố tình không chấp nhận lời giải thích. Cái đầu ngoan cố của anh ấy còn cứng hơn cả xi măng. “Davy này, không phải em chê bai tài nghệ nấu nướng của anh…”

“Nick có vài tin tức về Novak mà có lẽ em rất quan tâm đấy.”

Connor thình lình ngồi bật dậy, chiếc máy ảnh nặng nề nảy lên rồi rơi một phát đau điếng xuống các chân sứt sẹo của anh. “Novak à? Hắn thế nào?”

“Chỉ thế thôi. Đó là tất cả những gì cậu ta tiết lộ.”

“Thằng khốn đó đang mục xương trong nhà tù an ninh hạng nhất rồi. Liệu có thể có tin gì về hắn được chứ?”

“Tốt nhất em nên gọi cho cậu ta và tự tìm hiểu đi. Rồi chuồn nhanh đến đây. Anh sẽ làm nước sốt thịt. Gặp lại sau, em trai.”

Connor nhìn đăm đăm chiếc điện thoại trên tay, quá lo lắng đến nỗi không cảm thấy khó chịu bởi sự đe nẹt của Davy như mọi khi. Tay anh run rẩy. Ôi. Anh không nghĩ mình vẫn còn nhiều hoóc môn Adrenaline trong máu.

Kurt Novak chính là kẻ đẫ gây ra hàng loạt các sự kiện huỷ hoại cuộc đời Connor. Hoặc anh đã nhìn nhận như thế trong chuỗi ngày tự thương thân trách phận, mà thời gian gần đây lặp lại rất thường xuyên. Kurt Novak – kẻ đã giết Jesse,