
tiên là khi học đại học, tự nhiên cô thấy Uông Thiển Ngữ òa khóc không rõ lý do. Lần thứ hai là cô và Trần Tử Hàn chia tay, Uông Thiển Ngữ ôm cô, cùng khóc với cô.Và đây là lần thứ ba.Dù cho tự nhận mình là bạn thân nhất của Uông Thiển Ngữ nhưng Vương Y Bối cũng không biết vì sao cô ấy khóc. Đáy lòng mỗi người tựa hồ đều có nỗi đau riêng, cho dù là người thân nhất cũng không muốn chia sẻ. Bạn bè thật sự, dù chưa chắc đã hiểu rõ nhau, nhưng sẽ ở bên cạnh nhau bất kể bạn mình là người thế nào.Ra khỏi rạp chiếu phim, Vương Y Bối liền vứt cả hộp bắp rang bơ và cốc Coca còn dở vào thùng rác rồi đi tới bên cạnh Uông Thiển Ngữ.“Người đó…” Uông Thiển Ngữ nhỏ nhẹ nói: “Thật ra người khác đều nghĩ rằng anh ấy không tốt, vừa không đẹp trai, vừa không có tiền. Thậm chí, học hành cũng không phải giỏi nhất. Nhưng mình thích anh ấy”.Vương Y Bối từ lâu đã biết trong lòng Uông Thiển Ngữ có một người đàn ông như vậy, nhưng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến.Đến ngay cả Uông Thiển Ngữ cũng không hiểu vì sao mình lại yêu người đàn ông ấy. Có lẽ là vì, người ấy ngàn dặm xa xôi đi tìm mẹ mình. Anh ta cầm theo số tiền học phí trong tay ra đi tìm người mẹ đã bỏ rơi mình từ lâu. Anh chỉ mặc một bộ quần áo trên người, vác bụng đói ngồi tàu hỏa tới tận Yên Xuyên. Anh tìm đi tìm lại ba lần, lúc ấy, mẹ anh đã hỏi anh, nếu như không tìm được thì có quay lại đây không? Anh trả lời là có. Đối với Uông Thiển Ngữ, ánh mắt của người đàn ông ấy chính là ánh mắt kiến định nhất mà cô từng được thấy trong cuộc đời.Sau này, Uông Thiển Ngữ nghĩ, cô đã trầm mê trong đôi mắt kiên định ấy, trái tim cô đã bị một người đàn ông vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm mẹ đoạt lấy, để rồi vạn kiếp không quên.“Sau này thì sao?” Vương Y Bối lẳng lặng nghe, trong anh mắt cô, Uông Thiển Ngữ tuyệt đối là một cô gái đáng được hưởng sự che chở từ một người đàn ông tốt, đáng tiếc cô ấy vẫn độc thân nhiều năm qua.Đèn đường bật lên, nơi nơi tràn ngập ánh sáng lung linh.“Sau này, anh ấy vào đại học. Tớ mượn cớ tìm anh ấy cùng học bài, thực ra là muốn gặp anh ấy nhiều hơn. Rồi anh ấy có bạn gái, hai người họ kết hôn. Anh ấy là một người chồng tốt, cũng là một người bố tốt.”Uông Thiển Ngữ bình thản kể lại, trong niềm hạnh phúc của người khác, cô đã từng dùng thế giới của riêng mình để chiếm giữ một góc nhỏ trong đó.“Cậu không nói với anh ấy à?”“Không.”Uông Thiển Ngữ cười thành thật, cô đã từng yêu một người đàn ông, một người đàn ông rất tốt. Nhưng người anh yêu không phải cô. Anh ấy đương nhiên cũng rất thật lòng, nhưng là với một cô gái khác. Cô sẽ không nói tình cảm của mình với anh ấy, càng không cho người khác biết rằng người cô yêu thương chính là nhân vật nam chính trong bộ phim kia. Anh và người con gái khác có một tình yêu không hề tầm thường, còn cô, tới phút cuối cùng cũng chỉ có thể làm khán giả xem bộ phim này mà thôi.Vương Y Bối lặng nhìn Uông Thiển Ngữ, nắm chặt lấy tay cô ấy.“Tớ chưa từng hối hận. Dù cho đoạn tình cảm này cuối cùng chỉ còn lại một mình tớ.” Uông Thiển Ngữ cười hiền lành, không hề oán giận. Đã là con đường mình lựa chọn thì còn trách móc gì ai nữa. “Tớ cầu chúc anh ấy hạnh phúc, đồng thời cũng tin tưởng rằng, bản thân tớ sẽ chọn được cách sống tốt nhất, tự đem lại hạnh phúc cho mình.”Dù sao thì, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, con người ấy đã trở thành quá khứ.Uông Thiển Ngữ vỗ hai bàn tay để trấn an bản thân.Vương Y Bối coi Uông Thiển Ngữ là người bạn tốt nhất của mình, quan trọng là vì cô ấy không giống những người khác, không bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt thiếu tin tưởng hay khó hiểu. Cô ấy luôn ở bên cô, đợi tâm trạng cô bình tĩnh lại, từ từ khuyên bảo, giống như một người chị gái.Hôm nay Uông Thiển Ngữ tâm sự với cô chuyện của cô ấy, thực ra cũng là để nhắc Vương Y Bối rằng, Trần Tử Hàn đã là quá khứ, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, không thể vì một người mà dừng bước chân mình.Thậm chí ngay cả cái tên Trần Tử Hàn, cô ấy cũng không nhắc tới. Ba chữ ấy, dường như đã trở thành một điều kiêng kỵ.Uông Thiển Ngữ đang ngầm ám chỉ với cô rằng, trong hai người họ, Thiển Ngữ sống tốt hơn cô rất nhiều. Người đàn ông mà cô ấy yêu thậm chí còn không biết có một người con gái yêu mình, vậy mà cô ấy cũng không hối hận, không tiếc nuối.Còn cô thì sao? Yêu đương với Trần Tử Hàn nhiều năm như thế, suốt từ thời cấp ba cho đến đại học, nhưng giây phút chia tay cô vẫn còn oán hận, mặc dù oán hận cái gì chính bản thân cô cũng không biết. Cô đúng là quá trẻ con! Năm xưa tình yêu của họ đã đi tới ngõ cụt, đương nhiên biệt ly là điều dễ hiểu.Cô nên bình thản đối mặt với đoạn tình cảm ấy mới đúng. Người con trai đó chưa từng phản bội cô, chỉ là tới phút cuối, họ bỗng nhiên phát hiện ra hai người vốn không hợp nhau…Bao nhiêu đau khổ dằn vặt trong lòng đều là do bản thân cô không chịu từ bỏ. Những ngày tháng quá đỗi ngọt ngào ấy, cô một mực muốn giữ lại, nhốt mình vào cái bẫy hồi ức, không có cách nào thoát ra.Vương Y Bối mỉm cười: “Tớ tin, chúng ra đều sẽ hạnh phúc.”Cho dù, người đàn ông mà chúng ta từng yêu, đều không yêu chúng ta….Lương Nguyệt là người bạn duy nhất của Vươ