Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!

Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!

Tác giả: Traitimbenho

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322170

Bình chọn: 9.00/10/217 lượt.

ặp lại”, một con siêu nhân và một cái máy chơi game đã bị hỏng.

Tại Sài Gòn:

-Alo Nhất Anh hả, mình nhờ cậu việc này được không, mai 1h cậu ra bến xe đón em tớ giúp nha, mai nó lên trên này mà tớ đang có cuộc họp ngoài Đà Lạt sợ về không kịp. Cậu giúp tớ nhá! – Thiên Minh

-Uhm hihi lâu rồi không gặp nhóc Bin không biết lớn rồi như thế nào ha – Nhất anh

-Nó hả? Đẹp trai ra phết haha, cậu nhìn lé mắt luôn

-Haha thật không? Tớ nghe thích rồi đó nha!

-Thôi đi ông, làm ơn tớ nổi hết da gà rồi, phiền cậu nhá!

-Uhm tớ biết rồi

Thiên Minh tắt điện thoại trở lại phòng làm việc. Thiên Minh gặp lại Nhất Anh trong năm lên Sài Gòn học đại học. Gặp lại nhau họ cứ ngờ ngợ nhìn quen quen nhưng do thời gian quá lâu…nên không thể nhận ra nhau. Mãi khi học được một hai ngày đầu biết tên, làm quen rồi họ đã nhận ra nhau. Nhất Anh kể về chuyện hôm đó cho Minh nghe, từ đó hai người lại làm hai người bạn thân của nhau, Thiên Minh hay kể chuyện của em mình và nhóc Thu cho Nhất Anh nghe, cậu cười chỉ cười và cười vì mỗi câu chuyện về nhóc Bin và nhóc Thu luôn khiến người khác phải đau đầu.

Tại nhà Bin:

-Anh Bin mai anh đi rồi hả? Em ở nhà buồn chết luôn, anh Minh đi rồi giờ tới anh – Thu

-Mày năm sau cũng lên chứ phải ở nhà luôn đâu mà nói

-Anh Bin, lớn rồi mà gọi mày tao không ah

-Uhm tao quen rồi

-Gọi anh em đi

-Không

-Đi mà anh Bin

-Miễn bàn

-Xí…ai thèm…em xuống phụ bác Nam nấu ăn

-Mày làm được không đó, bể chén nhà tao

-Hứ…khi dễ em hả, xem đi nhé!

Thu xuống nhà xếp, mẹ Thiên Vũ trợn mắt nhìn

-Con xuống đây làm gì? Lên nhà chơi với thằng Bin đi

-Dạ con xuống phụ bác mà

-Thôi, con làm thì….thôi để đó bác làm cho

-Bác…

-Haha mày lên đi, mẹ tao còn sợ mày mà, nhặc rau thì bỏ hết lá lấy cộng, làm cá thì banh chành nhà bếp…haha – Thiên Vũ

-Gừ… – Thu tức điên người, dám chê mình hả – Giỏi anh làm đi

-Mẹ để con làm cho – Thiên Vũ

Bà gật đầu, đi ra ngoài để Thu cùng Thiên Vũ trong bếp vì bà tin tưởng đứa con trai mình nấu ăn rất khéo còn Thu…bà chỉ lắc đầu

Xong xuôi mọi thứ, thức ăn được đem ra bày diện trên bàn

-Woa…anh Bin nấu ăn ngon thiết

-Xạo vừa thôi, chưa ăn sao biết ngon

-Thì nhìn đoán hihi. Con mời hai bác ăn cơm

-Nhà của ai mà mày mời

-Thôi được rồi, hai cái đứa này lớn rồi mà y như ngày nào, ăn cơm thôi – Ba Thiên Vũ

-Bin, mai đi lên đó rán học cho tốt nghe con – Mẹ Thiên Vũ

-Dạ con biết rồi mà mẹ

-Bác Nam yên tâm anh Bin học thì khỏi phải chê

-Uhm hihi câu này được nhất trong ngày – Thiên vũ

-Nhưng mà ăn nói thì còn vô duyên cần học tập nhiều haha – Thu nói, Thiên Vũ liếc xéo nhỏ, véo ngay hông một cái

-Á…đau – Nhỏ nhảy dựng lên

-Hai cái đứa, từ nhỏ tới lớn cứ như chó với mèo, sau này mà bắt ba cưới nó cho con chắc là chuyện đương nhiên quá – Ba Thiên Vũ trêu làm nhỏ đỏ mặt

-Ba này, con nhỏ này dữ như bà chằng ai cưới nó về con đến tặng quà luôn ak haha – Thiên Vũ

Thu nhìn Thiên Vũ, lửa nóng sục sôi, hai tay bấu chặc…

-Uiiii da….con nhỏ này mày định giết người đấy ah – Nhỏ Thu dùng hết sức mình véo vào hông của Thiên Vũ

-Haha đáng đời dám nói xấu em hả

-Thôi được rồi, hai đứa ăn nhanh đi – Mẹ Thiên Vũ chen vào, không muốn hai đứa nó làm mâm cơm bay đi mất

Đúng là đồ đáng ghét – Khó ưa mà! – Chương 8

Chương 8 : Gặp lại trong hoàn cảnh trớ trêu

Ngồi trên xe đò hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến nơi. Bước xuống xe, một chàng thanh niêm cao to với khuôn mặt lạnh, khoác trên người cái áo thun đen body kết hợp với quần jean trong thật là năng động với cái ba lô nặng trịch, kéo theo một cái vali đồ khá to, Thiên Vũ đảo mắt tìm anh mình nhưng chẳng thấy bóng dáng đâu. Lấy điện thoại ra gọi nhưng điện thoại đã hết bin , Thiên Vũ đành kiếm một cái ghế đá ngồi chờ đợi.

Nhất Anh vì buổi chụp hình cho khách nên đến muộn. Bấm số gọi điện nhưng không thể liên lạc được, Nhất Anh chạy xung quanh bến xe tìm Thiên Vũ.

Thiên Vũ đợi anh mình lâu quá đành phải vào gửi tạm đồ đạc trong phòng mấy chú bảo vệ, Thiên Vũ đi tìm nơi gọi điện thoại

-Cướp cướp… Tiếng Nhất Anh la lên đang chạy theo một tên mặc áo đen, quần jean xanh dáng người rất chuẩn

Nghe tiếng kêu cướp, Thiên Vũ nhìn theo tên chạy phía trên, đuổi theo. Nhất Anh đuổi theo phía sau nhưng đã bị mất dấu tên cướp, Thiên Vũ quay trở lại cùng với cái túi có cái máy chụp ảnh bên trong. Đi lại trước mặt một tên con trai dáng cao không đầy đặng mặn mà bằng Thiên Vũ nhưng làn da trắng hơn Thiên Vũ, khuôn mặt đẹp đang thở dốc.

-Mày chạy đằng nào, dám cướp đồ của tao hả – Nhất Anh kéo tay Thiên Vũ về phía sau, Thiên Vũ vùng vằng

-Tôi…tôi cướp gì của anh chứ

-Đây mày còn chối hả, mau đi đến đồn công an với tao

-Tôi có lòng tốt giúp anh lấy lại đồ chưa cám ơn tôi mà còn bắt tôi đến đồn công an nữa hả? Chuyện gì đây chứ?

-Haha cướp đồ của tao giờ nói giúp tao hả? Đi nhanh

Thiên Vũ vùng vằng bỏ chạy, Nhất Anh đuổi theo sau, chạy…chạy…chạy…một người đuổi phía sau, một người chạy phía trước…. Xe cộ thì tấp nập muốn chạy cũng không phải dễ nhưng Thiên Vũ là một trong những vận động viên Marathon xuất sắc của trường nên nhanh chóng bỏ r


Duck hunt