
i
-Lam ngồi đây mình lên lấy tập cho Lam
Thiên Vũ lên lấy cho Lam mượn quyển tập, hai người họ ngồi trò chuyện một lúc rồi Thiên Vũ đưa Tuyết Lam về.
Trở về nhà, Thiên Vũ vào bếp định nấu cơm nhưng lạ lùng thay
-Ai nấu cơm thế? – Nhìn trên bàn một đĩa cá và một tô canh đã được bày sẵn – Chẳng lẽ…
Thiên Vũ nhớ lại lúc nãy tóc của Nhất Anh hình như bị cháy sén thì phải, phì cười…Thiên Vũ lấy chén, bới cơm ăn một cách ngon lành
Một lúc sau Nhất Anh về, Thiên Vũ ngạc nhiên…mới lúc nãy thôi cái gương mặt có chút chững chạt với mái tóc ngố ngố nhưng vẫn không làm cho gương mặt Nhất Anh xấu đi còn bây giờ trông Nhất Anh rất rất kute, đáng yêu, đẹp lại càng thêm đẹp…
-Nhìn anh gì mà nhìn ghê thế, anh biết anh đẹp sẵn rồi – Nhất Anh bước vào
-Ờ…hìhì lúc nãy anh đi đâu thế?
-Nhìn không thấy sao? Em ăn gì chưa?
-Ah…uhm…em ăn cơm rồi, ngon lắm…hihi
Thiên Vũ khen làm cho Nhất Anh thấy vui vui, miễm cười
-Là do anh nấu sao?
-Ah…uhm…ngon thật không?
-Uhm hihi ngon thật, ngon lắm…Vậy sau này anh đảm nhiệm việc nấu nướng nha
-Không bao giờ…muốn đầu bếp như anh nấu hả khó lắm nha cưng
Nhất Anh chu môi, Thiên Vũ trông lúc này Nhất Anh đáng yêu vô cùng, véo mũi Nhất Anh một cái rõ đau
-Ui da…. – Nhất Anh lấy tay xoa xoa cái mũi
-Anh…tay anh…tay anh bị sao thế? – Thiên Vũ lo lắng chộp tay Nhất Anh làm tim Nhất Anh đập mạnh vội rút tay về
-Ah…không…không sao đây tại anh sơ ý thôi
Thấy Nhất Anh có vẻ lúng túng Thiên Vũ cũng thôi không hỏi chuyện này nữa
-Anh ăn gì chưa?
-Rồi…lúc nãy anh ăn ở ngoài rồi – Thật sự là chưa vì Nhất Anh muốn đợi Thiên Vũ về ăn cùng nhưng Thiên Vũ đã ăn rồi giờ cậu cũng chẵng muốn ăn
Ột..ột..ột…cái bụng phản chủ
-Thiệt ăn rồi không hehe – Thiên Vũ lém lĩnh
-Ờ…thì chưa…
Ngồi đây đợi em, Thiên Vũ kéo Nhất Anh xuống ghế chạy vào trong bếp, một lúc sau…
-Anh ăn đỡ mì nha
-Uhm cám ơn em
Thiên Vũ ngồi nhìn làm Nhất Anh không thể ăn một cách tự nhiên, không biết tự lúc nào Nhất Anh trở nên như thế nữa
-Em đừng nhìn anh vậy được không?
-Uhm hìhì ăn đi em không nhìn, em lên phòng đây
Nhất Anh nhìn theo Thiên Vũ miễm cười, lắc đầu, Nhất Anh tiếp tục món mì xào của Thiên Vũ làm
Đúng là đồ đáng ghét – Khó ưa mà! – Chương 16
Chương 16 : Trái tim lại lỗi nhịp
Một tháng trôi qua, Nhất Anh vẫn hay liên lạc trò chuyện với Tuyết Nga, cậu cảm thấy rất vui khi có có một người bạn, một người tri kỷ hiểu mình như thế.
Lệ Quyên với Thanh Tuấn càng lúc khoảng cách càng gần nhau hơn, đôi khi chí chóe thế mà khi thiếu lại thấy buồn vô cùng
Thiên Vũ đối với Tuyết Lam vẫn như đối với Lệ Quyên với Thanh Tuấn, chỉ có Tuyết Lam, nhỏ đang ôm ấp một giấc mơ về chàng hoàng tử Thiên vũ
Giờ ra chơi tại lớp của Thiên vũ
-Vũ, cuối tuần này Vũ có đi đâu chơi không? – Tuyết Lam
-Ah…uhm…không
-Vậy qua nhà Tuyết Lam chơi đi – Lệ Quyên
-Uhm được đó cho Tuấn đi với
-Nhiều chuyện tránh ra chỗ khác – Lệ Quyên đẩy Thanh Tuấn ra trong khi đó cậu cứ nép nép vào cái ghế mà ngồi
-Hihi vậy mọi người quyết định rồi nha, chủ nhật qua nhà Lam chơi đó
Gật gật cười cười vậy là đã lên lịch trình sẵn cho ngày chủ nhật
Thiên Minh về quê đã được một ngày vì Thiên Vũ phải lo cho kỳ thi tới nên cậu không cho Thiên Vũ hay mắc công Thiên Vũ lại đòi về
-Anh Minh khi nào anh lên Sài Gòn – Song Thu
-Ngày mai anh lên, có chi không em?
-Dạ…hihi…anh cho em đi với em muốn lên thăm anh Bin
-Nhưng em còn phải đi học mà, cuối cấp rồi không lo học làm sao mà thi
-Dạ trường em cho nghỉ hai ngày, anh Minh cho em đi đi mà
Nhìn thấy vẻ đáng yêu của Thu, Minh không thể nào từ chối, đã từ lúc nào cậu không còn xem Thu như một đứa em gái nữa mà đối cậu Thu có một vị trí đặc biệt quan trọng
-Uhm anh sẽ đưa em đi
-Yeahh cám ơn anh Minh nhiều lắm – Thu nhảy cẩn lên, ôm Minh như hồi còn bé, trái tim Minh loạn nhịp vì cái ôm vô tình ấy, Thiên Minh miễm cười
Một ngày nhanh chóng trôi qua, Song Thu đã thu xếp xong tất cả chỉ chờ Thiên Minh.
-Ba mẹ vào đi ạ, con đi đây
-Uhm nhớ chăm sóc em nha con
-Dạ con biết rồi ạ, thôi con đi nha ba mẹ
-Uhm con đi
-Thưa hai bác con đi
-Uhm chào con
Chiếc xe tiến thẳng về Sài Gòn trong niềm vui của ai đó sắp được gặp ai đó, đã một tháng rồi cảm giác đó khác khác lắm…và một niềm vui của ai đó đang được đi cùng ai đó, một nụ cười thật tươi hiện ra.
-Anh Minh cười gì thế?
-Ah không hihi
-Cười vậy mà nói không?
Thiên Minh miễm cười không nói thêm lời nào, mở một bản nhạc nhẹ làm Song Thu nhanh chóng thiếp đi, Thiên Minh kéo Song Thu nghiên đầu về vai mình cho nhỏ tựa vào.
-Bin đang nấu gì mà thơm thế? – Nhất Anh đi vào trong bếp
-Thơm không hihi tí nữa ăn rồi biết
-Uhm hihi cho anh thử món này trước nhé – Vừa nói vừa lấy tay chộp
-Ăn nè…ăn nè
-Ui…ngon ngon hê hê ….nóng nóng quá – Nhất Anh bị Thiên Vũ lấy đũa khỏ tay vội cho vào miệng, nóng quá làm Nhất Anh nhảy dựng, Thiên Vũ lắc đầu
-Lớn rồi mà như con nít ấy
-Cái gì, nói ai con nít hả?
-Uhm thì anh già được chưa?
-Anh già hả? Anh già nè…anh già nè…
Nhất Anh véo vào eo Thiên Vũ làm cậu nhảy dựng, vừa đau vừa có một cảm giác là lạ,