Đừng Để Sói Ăn Thịt

Đừng Để Sói Ăn Thịt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321595

Bình chọn: 7.5.00/10/159 lượt.

i khác, rất hay chịu thua khi anh giở trò với tôi và rất hay chạy trốn anh. Đấy có phải là tôi đã yêu anh rồi không?Tôi đưa tay sờ vào chiếc nhẫn nhẹ nhàng và đầy nâng niu.

– Vậy còn đám phụ nữ hay vây quanh anh thì sao?

– Mặc kệ bọn họ. Anh sẽ không quan tâm, em cũng không quan tâm. Chúng ta có nhau thế là được.

Tôi tiếp tục chất vấn:

– Tại sao lại cầu hôn em? Chẳng phải là anh chỉ muốn trêu chọc em sao?

Tường Quân mỉm cười, trong nụ cười có chút ranh mãnh:

– Anh đã thích em ngay từ khi em nộp hồ sơ. Đấy là lí do vì sao em rất bình thường về ngoại hình mà vẫn được anh tuyển chọn.

Mẹ kiếp. Thích thì cứ nói là thích, tại sao lại phải nói vế sau làm gì?

Tôi cuối cùng cũng chịu thua con sói này:

– Em đồng ý cho anh làm phu quân của em.

Tường Quân vui sướng nhảy lên rồi bế thốc tôi lên quay mấy vòng.

Đám đông cũng hò reo quyết liệt. Hứ! Liên quan gì đến các người cơ chứ? Tôi quát nhẹ:

– Thả em xuống em có điều muốn nói.

Tường Quân liền thả tôi xuống và chờ đợi điều tôi sắp nói:

– Em có quyền thay đổi ý định.

– Được.

– Em có quyền bỏ đi mà không có lí do nếu anh lừa dối em?

– Không thành vấn đề.

– Em có quyền…

Khi tôi chưa nói hết thì Tường Quân đã ôm tôi vào lòng rồi nói xúc động:

– Anh đồng ý. Một khi anh đã cầu hôn thư kí Trinh tức là anh đã bán cả linh hồn và thể xác cho cô ấy không điều kiện. Hãy làm bất cứ việc gì mà em muốn.

Tôi xúc động và khó thở sắp khóc rồi. Không ngờ Tường Quân biến thái lại đáng yêu và lãng mạn như thế này. Thật là khiến tôi cảm thấy có chút…có chút…hối hận vi không yêu anh sớm hơn.

Chương cuối – Kết thúc tốt đẹp.

Sinh nhật Tường Quân rất hoành tráng. Được tổ chức tại nhà riêng. Đây là lần đầu tiên tôi được đến nhà anh. À không! Đây không phải là nhà mà là cung điện. Cả ngôi nhà được thắp sáng bởi những ánh đèn vàng rực rỡ và rất lãng mạn. Kiến trúc cổ kính và hiện đại xen lẫn tạo sự hài hòa hiếm có. Trời ơi! Haha, tôi sướng gần chết rồi, sau này tôi sẽ được sống ở đây đấy.

Nhắc đến mới nhớ. Sau cái vụ cầu hôn, mẹ và anh trai tôi biết được. Đánh tôi một trận ra trò và tranh giành nhau cái nhẫn của tôi báo hại Tường Quân phải đi mua cho mỗi người một cái nhẫn khác. Có ai khổ như tôi không cơ chứ? Hôm nay họ đến đây trông rõ hiền và cái kiểu “ta đây vô tội và ta là người lịch sự”. Hứ, lịch sự quá cơ, lịch sự làm tôi chỉ muốn đánh người. Đây là tiệc ngoài trời cho nên họ cứ thế ăn mà chẳng để ý trời đất là gì mà chắc cũng chẳng có ai đẻ ý họ đâu. Khách khứa ở đây còn bận đi lấy lòng Mạnh An Dương và con trai của ông ấy. À nhầm, sau này ông ấy sẽ là bố chồng tôi.

Mẹ kiếp. Mấy đứa con gái ngày xưa của Tường Quân cũng đến đây. Khi tôi quát thì Tường Quân giơ tay lên nói giọng bất lực:

– Anh đã trót mời rồi. Thôi thì để họ nhìn mặt anh lần cuối.

Cứ như em đưa anh di chết không bằng ấy.

Điều đáng nói nhất ở đây là vừa vào đầu bữa tiệc Tường Quân đã thông báo việc tôi và anh đã đính hôn làm tôi sướng muốn chết. Haha, mấy con yêu tinh kia, các người đã nghe thấy chưa? Tránh xa anh ấy ra nhé? Báo hại bọn chúng lấy hết sức bình sinh để lườm tôi. Có cô thì khóc thét lên, có cô thì ngất, có cô thì tỏ vẻ lạnh lùng ta đây không cần nhưng ly rượu trên ta đã được cô ta đạp xuống đất tan tành. Ôi! Tường Quân của em, xem anh đã làm gì với đám hồng nhan bạc phận kia.

Thôi vậy, giống như Tiểu Nam (nhân vật nữ trong tiểu thuyết Tiểu Nam Tiểu Nam) tôi sẽ tạo cơ hội cho đám con gái này trả thù.

Tôi kéo mẹ và ông anh trai vào một góc vắng vẻ rồi nói:

– Bọn họ định trả thù con.

Mẹ tôi nói hùng hổ:

– Đứa nào?

Tôi hất mặt về mấy đứa con gái đang chuẩn bị đi đến và nói nhanh một mạch:

– Bọn họ không yêu được Tường Quân nên quay sang trút giận nên con. họ còn nghĩ gia đình ta trèo cao không làm gì nổi họ cho nên định ra đấy dằn mặt đấy. Mẹ thấy không? Họ đi đến rồi kìa.

Anh trai vỗ vai tôi như trấn tĩnh:

– Tiểu muội yên tâm. Anh trai và mẹ sẽ cố gắng.

Rồi đám con gái bước đến gần hơn. An Kì hùng hổ đi đầu tiên. Anh tôi bỗng dưng nổi giọng chua xót:

– Em gái, anh đã nói rồi mà em không nghe.

An Kì bước đến khoanh tay nói:

– Các người lập tức rời khỏi đây nếu không muốn….

Anh tôi đặt tay lên vai An Kì nói:

– Cô…cô tránh xa ra để tôi dạy cho cái đứa em không biết điều này một bài học.

An Kì chưa kịp nói gì thì anh tôi đã cho tôi một cái bạt tai. chính tôi cũng thấy bất ngờ về hành động này của anh trai nên trừng mắt lên nhìn anh ấy. Mẹ tôi thì gào thét bên cạnh:

– Ôi! Cái đứa ngu lâu dốt dai khó đào tạo này. Mẹ đã bảo với con bao nhiêu lần rồi là hãy tránh xa cái thằng Tường Quân bệnh hoạn ấy ra. Thoáng nhìn là ta đã biết hắn bị bệnh truyền nhiễm rồi mà.

Mẹ già và anh trai của tôi quả là thâm thúy. Đã thế thì tôi cũng diễn cùng họ.

An Kì cùng đám con gái khựng lại nhìn nhau, rồi một đứa rụt rè hỏi:

– Bác, Tường Quân bị bệnh gì?

Mẹ tôi liền phát huy:

– Ôi giời ơi! ai mà biết được. Chỉ biết là truyền nhiễm thôi. Hắn nấu gạo thành cơm rồi mới nói cho đứa con gái này biết. Này, các người xem đi…

Rồi mẹ tôi quay lưng tôi lại, hôm nay tôi mặc bộ váy mà Tường Quân mua cho


XtGem Forum catalog