
uổi đến nỗi tôi và A Độ lách mấy v
òng rồi mà vẫn chưa cắt được đuôi….Tôi ăn no ứ bụng, lại bị lũ vô lại ấy đuổi theo cả một lúc lâu, sắp ói ra đến nơi rồi. A Độ kéo tôi từ ngõ nhỏ xuyên ra 1 con đường, thế mà ngay trước mặt có 1 nhóm binh mã lao về phía chúng tôi, từ xa thấy đám người ấy hình như cũng là Lâm Vũ lang.
Không phải lũ đốn mạt này sớm đã đặt sẵn phục binh đấy chứ? Tôi chống đầu gối thở hồng hộc, kiểu này không đánh nhau là không xong rồi.
Tiếng ồn ào sau càng lưng lúc càng áp kề, lũ khốn nạn ấy đã đuổi kịp. Đám quân binh phía trước lăm lăm đèn đuốc cũng ập đến ngay trước mặt, kẻ dẫn đầu cưỡi bạch mã khá cao to, tôi đột nhiên nhận ra người này mình vậy mà lại quen, không kìm được mừng vui quá đỗi: “Bùi Chiếu! Này Bùi Chiếu!”
Bùi Chiếu cưỡi trên mình ngựa cũng chưa kịp nhìn rõ, chỉ ngờ vực liếc về phía tôi mấy cái. Tôi vừa nhảy lên gào to tên hắn, người bên cạnh hắn nhấc đèn lồng tiến lên một bước, soi tỏ mặt tôi.
Tôi thấy Bùi Chiếu loáng một cái đã phi thân từ trên ngựa xuống, chỉnh tề thẳng thắn hành lễ với tôi: “Thái….”
Tôi không đợi hắn nói thêm 2 chữ tiếp theo, đã vồn vã ngắt lời: “Thái cái gì mà thái? Đằng sau có lũ vô lại đang đuổi ta, mau giúp ta cản chúng đi!”
Bùi Chiếu thưa: “Tuân lệnh!” rồi đứng lên, rút thanh trường kiếm bên mình ra, gằn tiếng ra lệnh: “Nghênh địch!”
Đám người phía sau cũng nhất loạt “sột soạt” tuốt đao, kịp lúc lũ vô lại kia đuổi theo đến nơi, thấy phía này đèn đuốc sáng trưng một mảng, có Bùi Chiếu giương kiếm dẫn đầu, không thể không kìm bước chân. Mấy gã đi đầu còn gắng gượng nở một nụ cười, nhưng răng lợi vẫn nghiến kèn kẹt: “Bùi…Bùi…Bùi tướng quân…”
Bùi Chiếu thấy cả lũ Vũ Lâm lang, mặt không cầm được đã thảng thốt biến sắc, hỏi: “Các người đang làm gì ở đây?”
Bùi Chiếu là Kim ngô tướng quân, chuyên tư chức cai quản Vũ Lâm lang. Đợt này lũ lưu manh kia không tránh khỏi bất hạnh rồi, nhân lúc bọn chúng không để ý, tôi vui sướng kéo A Độ đành bài chuồn là thượng sách.
Tôi cùng A Độ trèo tường quay trở về, khinh công của A Độ đúng là phi phàm, tường cao mấy nàng ta chỉ cần nhẹ nhàng dìu tôi 1 cái, thế là chúng tôi đã vọt qua trong im hơi lặng tiếng. Đêm về khuya, bốn bề lặng ngắt như dọa người. Chỗ này vừa to lại vắng, lúc nào cũng kiểu tĩnh mịch.
Chúng tôi như 2 con chuột nhắt, lẳng lặng lẻn vào. Chung quanh tối om một mảng, chỉ có nơi xa xa mới dập dềnh vài đốm đèn đuốc. Sàn phủ một lớp nỉ rất dầy, giẫm lên mềm mại lại không gây tiếng động, tôi lần mò vào giường, ôi chiếc giường dễ chịu của tôi ơi….nhớ đến nó mà tôi không kìm được ngáp dài một cái: “Buồn ngủ quá đi…”
Đông cung – chương 3
A Độ đột nhiên nhảy dựng lên, nàng ta vừa nhảy tôi cũng giật mình nảy theo. Lúc này bốn bề chợt sáng bừng, có người châm nến, còn có một đám khác cầm đèn lồng ùa vào, đi đầu chính là Vĩnh Nương. Từ đằng xa bà ấy đã nước mắt lưng tròng quỳ sụp xuống: “Thái tử phi, xin người hãy ban cho nô tì tội chết.”
Tôi ghét nhất có người quỳ, lại càng ghét Vĩnh Nương, tôi ghét người ta cứ gọi tôi là Thái tử phi, tôi ghét vô cùng cái kiểu hở 1 tý lại tội chết này tội sống nọ.
“Ôi dào, ta không phải đã bình an trở về rồi đấy thôi.”
Mỗi lần tôi trở về Vĩnh Nương lại tái diễn cái màn này, bà ta không ngấy nhưng tôi thì phát ngấy rồi. Quả nhiên Vĩnh Nương đã lau nước mắt, rồi lập tức sai cung nữ giúp tôi tắm gội chải đầu, lột bộ nam trang của tôi ra mà không cho phân bua gì, thay cho tôi bộ y phục 3 lớp trong 3 lớp ngoài mà tôi căm ghét nhất, choàng hết áo này đến áo nọ như thể một miếng bánh nhiều lớp, bóc vỏ cả nửa ngày vẫn chưa thấy được đậu phộng đâu.
Vĩnh Nương nói với tôi: “Mai là sinh nhật của Triệu lương đệ, Thái tử phi chớ quên, dù sao vẫn phải hơi tỏ vẻ mới được.”
Tôi gà gật trong cơn ngái ngủ, đám cung nữ vẫn giúp tôi rửa mặt, vạt áo trước quấn một chiếc khăn to, mái tóc buông xõa sau lưng được bọn họ dùng lược ngà chải chuốt rất cẩn thận, càng chải càng khiến tôi lừ đừ buồn ngủ. Tôi thấy mình giống như 1 con rối, phó mặc bọn họ thao túng, Vĩnh Nương xì xào nói rất nhiều chuyện, bởi lẽ cứ lịm dần vào giấc ngủ nên tôi chẳng nghe lọt tai câu nào.
Tôi ngủ một giấc rất say, vừa ăn no nê, lại bị người ta rượt đuổi suốt nửa đêm, chạy tới chạy lui khổ cực lắm. Đúng lúc tôi đang ngon giấc, đột nhiên “rầm” một tiếng rất lớn, tôi choàng mở mắt thấy trời đã sáng trưng thì cũng tỉnh táo hẳn, vậy ra tôi ngủ một mạch đến tận lúc trưa trờ trưa trật. Tôi thấy Lí Thừa Ngân giận đùng đùng xông vào, Vĩnh Nương dẫn theo đám cung nữ thất kinh hồn vía quỳ lạy nghênh tiếp.
Tôi đầu bù tóc rối đến mặt còn chưa lau, nhưng vẫn đành bò dậy khỏi giường, cũng không phải vì sợ Lí Thừa Ngân đâu nhé, mà là nếu như nằm trên giường cãi nhau với hắn, như thế cũng thật thiệt thòi quá, mất hết cả khí thế.
Hắn hiển nhiên khởi giá đến để vấn tội, lạnh lùng nhìn tôi mà buông lời: “Nàng vẫn còn ngủ được cơ à?”
Tôi ngáp một cái rõ dài, rồi mới nói: “Sao thần thiếp lại không thể ngủ nào?”
“Loại nữ nhân như nàng sao lại nham hiểm đến thế?” Hắn cau mày nhìn tôi, ánh mắt ấy dường như 2 mũi tên vô hình, cắm