
y, chúng tôi nhìn nhau từ xa, tôi rất muốn nghe Vũ Đạo giải thích, vì sao ban đầu không nói luôn rằng việc anh ta thích tôi là tình cảm anh em, mà lại trêu đùa tôi như vậy. Sau khi cho tôi một ảo giác hạnh phúc to lớn, lại cho tôi một hiên thực tàn khốc khác, vì sao, tôi nghĩ không ra, tôi muốn biết, nhưng tôi lại không thốt nên lời.
Chương 44: Tranh Chấp Đôi Bên.
Lúc này, Trương Văn đỡ mẹ Võ đến phòng khách. Mẹ Võ ngồi xuống, kéo tay tôi, tự giễu: “Vừa tỉnh lại là mẹ muốn gặp con, mẹ chỉ sợ mình nằm mơ, có phải mẹ rất trẻ con không?”
Tôi lắc lắc đầu, mẹ Võ vui vẻ cười, đáy mắt toát lên vẻ hiền từ, có thể nhìn ra, lúc này tôi đã là người quan trọng nhất của bà. Nghĩ đến những đau khổ mà mẹ Võ phải chịu đựng, nỗi đau của tôi dường như chẳng thấm vào đâu.
Ăn xong, mẹ Võ lại kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện. Giờ tôi mới hiểu được, mẹ Võ là giáo viên âm nhạc, ba anh em bác sĩ Võ bộc lộ năng khiếu âm nhạc từ khi còn nhỏ, hồi nhỏ bọn họ đã nói sau này sẽ thành lập một ban nhạc, để em gái làm ca sĩ. Nhưng từ khi lạc mất tôi, bác sĩ Võ liền luyện Không thủ đạo, không lâu sau đó, Vũ Đạo cũng gia nhập, qua thêm vài năm nữa thì Trương Văn cũng tham gia. Mẹ Võ kể đến đây, vẻ mặt bắc đắc dĩ. Xem ra bác sĩ Võ hình như rất lợi hại, vết thương lúc trước trên mặt Vũ Đạo rất có khả năng là anh ta gây ra.
Sau khi nói chuyện hơn một giờ đồng hồ, Vũ Đạo lo lắng đi đến, khuyên mẹ Võ nghỉ ngơi nhưng dường như mẹ Võ còn rất nhiều chuyện muốn nói với tôi, Vũ Đạo lại kiên nhẫn thuyết phục bà để ngày mai nói tiếp. Không lâu sau mẹ Võ ngủ, Vũ Đạo nhìn mẹ Võ yên tĩnh ngủ, sau khi ra khỏi phòng của bà thì vui vẻ nói: “Tối nay nhất định mẹ sẽ có mộng đẹp!”
“Hi vọng ngày nào cũng có thể được vậy!” bác sĩ Võ nói rồi kéo tôi ngồi vào lòng anh ta, liều mạng nhéo mặt tôi, “Tất cả đều là công lao của em gái!”
Vũ Đạo cũng đi đến xoa đầu tôi, kéo tôi ra khỏi vòng tay của bác sĩ Võ rồi nói với anh ta: “Bây giờ cả nhà chúng ta đã đoàn tụ, việc nhà có phải cũng nên sắp xếp lại không?”
Bác sĩ Võ gian xảo cười, dường như đã nhìn rõ tâm tư của Vũ Đạo, “Vậy giao công việc giặt đồ cho Tiểu Dung đi, dù sao em ấy cũng là cô gái duy nhất có thể làm việc ở nhà ta.”
“Được, được!” Trương Văn không biết từ đâu chui ra, vỗ tay tán thành đề nghị của bác sĩ Võ, tôi thấy chắc bình thường công việc này là do anh ta làm.
“Tiểu Dung, nhớ nhé, đồ lót không giặt bằng máy được, phải giặt tay bằng xà phòng, nếu không rất có hại cho sức khỏe, làm không tốt thì còn nghiêm trọng hơn việc em làm với Trương Văn đấy!” bác sĩ Võ khẽ nhếch khóe miệng, giống như có quỷ kế gì đó.
“Quần áo vẫn nên làm giống như trước đây thì hơn, em thấy Tiểu Dung có thể học nấu ăn, mẹ ăn đồ Tiểu Dung làm nhất định sẽ rất vui.” Vũ Đạo lại có đề nghị khác. Trương Văn cũng theo đó gật gật đầu, quả nhiên chuyện nấu ăn bình thường cũng là anh ta làm.
Bác sĩ Võ lập tức phản bác: “Trong nhà đã có một lao động mới, không cần thiết phải tốn tiền ra ngoài giặt đồ nữa.”
“Phải rồi, hơn nữa đồ lót cũng không ai muốn giặt, chỉ muốn ném đi, tốn tiền mua cái mới, thực sự quá lãng phí!” Trương Văn cũng ra sức ủng hộ bác sĩ Võ, đúng là thứ dây leo.
Vũ Đạo lại lần nữa đưa ra đề nghị khác: “Em nghĩ mẹ nhất định muốn để Tiểu Dung chăm sóc cho bà, hay là để Tiểu Dung chăm sóc mẹ đi?”
Trương Văn lại vội vàng gật đầu, tôi thấy anh ta đang hận không thể để tôi đảm đương hết. Tôi nói này Trương Văn, rốt cuộc anh là con trai út, hay là thằng hầu vậy?
Bác sĩ Võ và Vũ Đạo anh một câu tôi một câu, Trương Văn đứng bên cạnh không ngừng gật đầu, cuối cùng tôi cũng tìm được một cơ hội để chen vào: “Cho hỏi, các anh không hỏi qua ý kiến của em sao?”
“Em đánh nổi hai đứa bọn anh không?” Bác sĩ Võ chỉ vào mình và Vũ Đạo. Tôi lắc đầu, vì vây bác sĩ Võ và Vũ Đạo lại tiếp tục thảo luận. Ài, chẳng trách Trương Văn vẫn không tham gia đưa ý kiến mà chỉ ở bên cạnh đung đưa theo gió, thì ra là vì trình độ võ lực không đủ nên không có quyền tham gia vào quyết định gia đình.
Vũ Đạo và bác sĩ Võ tranh luận rất lâu, cuối cùng vấn đề trọng tâm lại là có phải giặt đồ lót không, hai người đều không muốn thỏa hiệp, kết quả tất yếu là nổ ra tranh chấp vũ lực.
Trương Văn nhanh chóng kéo tôi ra xa mấy mét, còn cẩn thận trốn vào trong phòng, sau khi đóng cửa lại mới oán trách tôi: “Hai người bọn họ rất nhiều năm trước đã không động thủ nữa rồi, nhưng gần đây lại giao thủ mấy lần, toàn bộ đều là vì cái kẻ gây hại như cô đấy!” Trương Văn tức giận trừng mắt nhìn tôi.
Ngoài cửa truyền đến những tiếng đinh tai nhức óc, chỉ cần nghe thôi đã thấy khủng bố rồi.
“Chúng ta mau ra khuyên bọn họ đi!” Tôi có chút lo lắng, định đẩy cửa ra thì bị Trương Văn vội vàng kéo lại, thái độ khẩn trương khác thường, “Đây là chuẩn bị chiến đấu cấp một, ngăn lại nhất định sẽ bị ảnh hưởng.”
Nói đoạn, anh ta gạt tóc mái sang, lộ ra một chỗ thịt đỏ đỏ mới lành lại không lâu, “Anh hai không quan tâm người dính đòn là ai đâu, đối với anh ấy, đánh nhau và xem bệnh cho người bị thương sau khi đánh nhau, đều là niềm vui của anh ấy, có